Võ Giả Báo Thù

Chương 13: Nếu không phẫu thuật sẽ không sống nổi ba ngày



Trong lòng Dạ Minh thầm cười khẩy một tiếng, anh nói: “Tại sao ông lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là muốn tặng quà mừng thọ cho kẻ đã giết chị gái mình sao?”

Trong mắt Tôn Chính Minh hiện lên một tia hoảng sợ, gã vội vàng nói: “Sao vậy được, cậu chỉ là đi ngang qua, ngang qua thôi, cậu đã muốn giết chết lão già gian xảo nhà họ Cố từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc, thế lực nhà họ Cố quá mạnh mẽ, cậu cũng phải đành chịu, lực bất tòng tâm”.

Nghe đối phương nói như vậy, ánh mắt của Dạ Minh càng lạnh lùng, ngọn lửa thù hận càng hiện lên rõ hơn.

Theo điều tra của Lữ Trung Nguyên, sau khi bố mẹ anh bị giết chết, người cậu này liền đến xum xoe nịnh bợ ăn bám nhà họ Cố.

Nhờ dựa vào thế lực của nhà họ Cố, mấy năm nay gã làm ăn cũng khấm khá, hàng năm đều cống nạp cho nhà họ Cố hàng chục triệu.

Lần này nhân dịp mừng thọ chủ gia tộc họ Cố, gã thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để thỉnh một hạt xá lợi Phật quang.

Nhìn thấy ánh mắt hiện rõ ý căm thù của cháu trai, Tôn Chính Minh toát cả mồ hôi lạnh, gã nói: “Tiểu Minh, cháu vẫn chưa ăn gì đúng không, nào, chúng ta về nhà ăn cơm đi. Cậu sẽ bảo mợ của cháu nấu một vài món ăn đặc biệt cho con ăn, hai cậu cháu chúng ta cùng làm một ly, mợ cháu suốt ngày lèo nhèo bên tai cậu nói rằng nhớ cháu rồi”.

Vì để thoát thân, Tôn Chính Minh không còn cách nào khác ngoài chơi bài tình cảm, hy vọng đứa cháu ngoại này sẽ nể mặt tình thân ruột thịt mà bỏ qua cho mình.

Mấy năm nay, gã lăn lộn làm ăn như cá gặp nước trong giới kinh doanh, tất cả là nhờ cái lưỡi ba tấc này, tài ăn nói quả thực đáng kính phục.

“Ăn cơm? Hừ!”, Dạ Minh cười khẩy: “Lỡ như ông lại bỏ thuốc gì đó vào trong ly rượu của tôi, thế người cháu ngoại này sẽ lại phạm sai lầm rồi”.

Trái tim Tôn Chính Minh đập thình thịch liên hồi, nhưng gã vẫn giả vờ bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Minh, cháu đang nói cái gì vậy, cậu là cậu ruột của cháu, sao có thể làm mấy chuyện như hạ thuốc cháu được chứ, thằng bé này, chỉ toàn nói đùa nhăng cuội thôi”.

Ngoài mặt Dạ Minh khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đau như bị từng nhát dao cứa vào.

Nếu như là người ngoài, Dạ Minh đã lập tức ra tay dứt khoát rồi.

Nhưng người ở trước mặt lại là cậu ruột của anh.

Nhưng lại chính người cậu ruột này của anh, vì tư lợi cá nhân lại có thể bỏ thuốc anh, hại chết bố mẹ của anh, hại chết chính chị gái ruột và anh rể của gã.

Người thân thích ruột thịt như vậy, mà gã, lại có thể xuống tay hại được!

“Đúng thật, cậu ruột sao có thể ra tay đầu độc cháu ruột của mình chứ”. Dạ Minh dừng lại một lát, ánh mắt anh dần trở nên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi nhả ra bốn chữ:

“Nhưng! Ông! Thì! Có!”

“Bùm!”

Sức mạnh uy áp tàn bạo cấp độ Chiến Thần bùng nổ, Tôn Chính Minh chỉ cảm thấy như bị một ngọn núi to đè ép lên người mình, hai đầu gối đột nhiên quỳ xuống đất, trong nháy mắt sàn nhà bị lõm xuống, nứt toạc ra, có thể nhìn thấy cả những xương cốt màu trắng chồng chất.

“Đoàng!”

Bầu trời đêm đột nhiên vang lên một trận sấm sét, ngay sau đó, mây đen bao phủ dày đặc cùng trận mưa rơi xối xả như trút nước.

“A! Chân của tôi!”, Tôn Chính Minh hét lên thảm thiết như một con lợn bị chọc tiết.

“Dạ Minh, tôi, tôi là cậu ruột của cậu! Cậu đối với tôi như vậy, cậu, cậu sẽ bị ông trời trừng phạt!”

Tôn Chính Minh đau đến toát mồ hôi lạnh, hai chân của gã coi như bị tàn phế hoàn toàn rồi.

Dạ Minh ngửa mặt lên đó nhận những hạt mưa đang rơi xuống: “Trời phạt ư?”

Ngay sau đó, anh chậm rãi cúi đầu nói: “Bảy năm trước, lúc ông hại tôi, liệu có bao giờ nghĩ tới ngày sẽ bị ông trời trừng phạt không?”

“Lúc hại anh rể ông, ông có từng nghĩ tới không?”

“Hay lúc hại chính chị gái ruột của ông, ông có từng nghĩ tới không?”

Dạ Minh gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Mối thù lớn này đã được báo, nhưng Dạ Minh lại chẳng vui vẻ chút nào, bởi vì người ở trước mặt này chính là người họ hàng có quan hệ huyết thống cuối cùng của anh trên thế giới này.

“Điện chủ, người này cứ giao cho thuộc hạ xử lý đi”. Lữ Trung Nguyên đứng ở phía sau, chắp tay hỏi ý kiến.

Anh ta biết Tôn Chính Minh là cậu ruột của Điện chủ, trong lòng Điện chủ nhất định sẽ vô cùng đau khổ, không thể nào ra tay được.

“Không cần”.

“Cứ để ông ta quỳ ở đây sám hối đi, không ai được phép cứu chữa, kẻ nào làm trái, giết không thương tiếc! Cứ để thế cho đến khi ông ta thịt nát xương tan, hồn bay phách tán!”

Nói xong, Dạ Minh sải bước rời đi không thèm quay đầu lại, mặc cho Tôn Chính Minh ở phía sau khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha thứ.

Một bệnh viện công ở thành phố Kinh Hải.

Cố Thanh Uyển vô cùng lo lắng, lúc này, con gái cô đã sốt cao hôn mê

Một bác sĩ nữ sau khi khám xong thì cau mày, vẻ mặt vô cùng giận dữ nói: “Con gái của cô mắc bệnh tim bẩm sinh, cô làm mẹ mà không biết chuyện này sao? Lại còn để con bé bị thương nặng như thế này!”

Cố Thanh Uyển cắn chặt môi không trả lời, nước mắt lập tức rơi xuống.

Sao cô có thể không biết con gái mình mắc bệnh tim chứ, cô vẫn luôn tự trách bản thân vì đã không cho con gái mình một cơ thể khỏe mạnh.

Bây giờ con gái lại bị thương nặng như vậy, người làm mẹ như cô cảm thấy vô cùng hối hận, nếu không phải được anh cứu giúp kịp thời, e là con gái cô đã…

“Mau làm thủ tục nhập viện đi, con gái của cô cần phải được làm phẫu thuật gấp!”. Bác sĩ lạnh lùng nói.

Cố Thanh Uyển vừa nghe thấy cần phải phẫu thuật, thì vội vàng trả lời: “Nhưng, nhưng con gái tôi phải sau mười tuổi mới được phẫu thuật”.

Con gái còn quá nhỏ, không thể chịu đựng được vết thương do cuộc phẫu thuật gây ra, cần phải đợi sau mười tuổi mới có thể phẫu thuật, đây là kết luận mà rất nhiều bệnh viện đã đưa ra.

“Vậy được, cô cứ đợi con gái mười tuổi rồi mới phẫu thuật đi”. Bác sĩ nói xong liền xoay người rời đi, đi đến cửa thì lại quay người lại, nói với giọng lạnh lùng: “Tình trạng hiện tại của con gái cô, đừng nói là đến mười tuổi, ngay cả ba ngày cũng chưa chắc đã sống được”.

U u…

Khi Cố Thanh Uyển nghe thấy tin con gái mình không thể sống qua nổi ba ngày, cô cảm thấy choáng váng, cả trời đất như quay cuồng nghiêng ngả phải vội vàng tựa vào bức tường bên cạnh để không bị ngã.

Bác sĩ, cầu xin cô, cầu xin cô hãy cứu con gái tôi”. Cố Thanh Uyển vội vàng tiến lên, nắm lấy góc áo của bác sĩ, gào khóc van xin.

Bao nhiêu năm nay, cô từ một thiên kim đại tiểu thư sa sút đến độ như thế này, cô vẫn chưa bao giờ oán trách hay hối hận, chỉ cần nghĩ đến con gái Tâm Ngữ là trong lòng cô lại trào lên nguồn động lực vô hạn, dù khó khăn thế nào, mệt mỏi đến đâu, thì tất cả cũng đều là niềm hạnh phúc.

Tâm Ngữ là toàn bộ cuộc sống của cô!