Võ Giả Báo Thù

Chương 2: Người quan trọng



Lời vừa dứt, Chu Vũ nhất thời cảm thấy khó thở, cổ như bị một cái khóa lớn khóa chặt lấy, cả người bị nhấc khỏi mặt đất.

Mấy người vệ sĩ mặt biến sắc, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ Dạ Minh ra tay như thế nào, vừa rồi rõ ràng còn cách xa nhau mười mấy mét, tốc độ này quá đáng sợ rồi.

Mấy người bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn tôi, chần chừ bước về phía trước.

Tốc độ của đối phương đã khiến cho bọn họ phải khiếp sợ.

Ở trước mặt thực lực tối thượng, dùng cách cứng chọi cứng chính là ngu dốt, càng là tự tìm đường chết, khoản tiền lương hàng tháng đó vẫn chưa đủ để bọn họ phải liều mạng vì nhà họ Chu.

“Ô…. Ư…”

Chu Vũ bị nghẹt thở, cả mặt đều đỏ bừng, gân xanh nổi lên, đôi chân giãy giụa một cách điên cuồng, miệng chỉ phát ra được những tiếng ô ô.

“Cút qua đó dập đầu đi!” Dạ Minh tóm lấy cổ đối phương quăng tới.

Chu Vũ giống như con gà con bị liệng ra xa mười mấy mét, nằm bò dưới đất ho dữ dội, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cận kề với cái chết, sợ hãi tột cùng.

“Xin lỗi, xin lỗi!”, Chu Vũ quỳ hai đầu gối xuống đất, dập đầu “bang bang” trước hũ tro cốt trong tay người phụ nữ.

Người phụ nữ lùi ra sau hai bước, khuôn mặt hoảng sợ, không biết phải làm sao.

Người xung quanh cũng phải giương mắt nhìn, cậu chủ nhà họ Chu ở Kinh Hải, lúc này lại bị đe dọa tới mức phải quỳ lạy người ta!

Người qua đường xôn xao lấy điện thoại ra, đây quả là một tin chấn động, sẽ có không ít lượt truy cập, trong thời đại truyền thông làm bá chủ như ngày nay, số lần click chuột cũng chính là tiền.

“Là ai to gan như vậy!”

Một tiếng thét giận dữ đầy uy nghiêm vang lên.

Tiếp theo sau đó là vài chục người mặc quần áo giống nhau đã đứng đầy hành lang chỉ trong phút chốc, đi đầu là một ông già tóc trắng xoá, vẻ mặt đầy sự tức giận.

Người này chính là Chu Bá Tùng, gia chủ nhà họ Chu ở Kinh Hải, ban đầu ông ta đứng ở cửa ra vào của sân bay để chờ đón cháu trai, sau đó lại nhận được cuộc gọi cầu cứu từ vệ sĩ liền tức khắc tới đây.

Ở Kinh Hải này mà vẫn còn có kẻ dám ức hiếp nhà họ Chu ông ta, đây khác nào tìm chết đâu!

Mắt nhìn về hướng hành lang đã bị nhà họ Chu chặn kín, người đi đường đều đồng loạt lui ra sau, sợ mang vạ vào thân.

Nhưng dù là như vậy, điện thoại của từng người vẫn bị vệ sĩ nhà họ Chu hung hăng giật lấy.

“Bộp!”

“Rắc!”

Không một lời giải thích, điện thoại trực tiếp bị đập mạnh xuống sàn nhà.

Cháu trai bị đánh, đây chắc chắn là một việc đáng xấu hổ, nếu lộ ra bên ngoài, sau này họ còn mặt mũi nào mà đối diện với các đại gia tộc khác.

Mọi người nhìn điện thoại di động bị đập vỡ văng khắp sàn nhưng lại không một ai dám phản kháng, từng người chỉ biết cúi đầu kìm nén cơn giận.

Trong lòng tất cả đều hiểu, nếu như phản kháng thì sẽ không đơn giản là bị thiệt hại một chiếc điện thoại.

“Ông nội! Hức hức…”

Chu Vũ vừa nhìn thấy ông nội, một thanh niên đã hai mươi sáu tuổi đầu vừa khóc vừa la hét, nước mũi chảy ròng ròng, bò từng chút về phía Chu Bá Tùng.

“Tao cho phép mày đi chưa?”, Dạ Minh nói bằng thanh âm nhẹ nhàng, đôi mắt sắc bén của anh liếc nhìn Chu Vũ đang nằm bò trên mặt đất.

Chu Vũ nhìn Dạ Minh, rồi lại nhìn ông nội: “Ông ơi cứu cháu! Giết hắn, mau giết hắn!”

“Ranh con, lòng dũng cảm của cậu thật đáng khen ngợi, nhưng cậu lại động đến người mà cậu không nên động vào rồi!”. Ánh mắt Chu Bá Tùng dần trở nên lạnh lùng, ông ta ngoắc ngoắc hai ngón tay, hàng chục vệ sĩ đứng phía sau tự giác tiến về trước.

Nhận thấy vệ sĩ đối phương đã chuẩn bị động thủ, Dạ Minh đứng yên, bình tĩnh hỏi: “Ông không muốn biết nguyên nhân sao?”

“Nguyên nhân? Haha!”, Chu Bá Tùng cười lạnh: “Giun dế thôi mà tôi cũng cần biết lí do?”

“Cậu chỉ cần biết, đụng vào nhà họ Chu tôi, hôm nay cậu phải chết! Bắt lấy cậu ta!”

“Ầm ầm…”

Đúng vào lúc này, một âm thanh to lớn từ xa vọng đến, sân bay nổi gió bốn phía, năm chiếc trực thăng Black Hawk từ trên trời lao xuống, phía sau có hàng trăm chiếc Marauder đi theo hộ tống.

“Vù vù…”

Ngay khi năm chiếc trực thăng hạ cánh, cửa khoang được mở ra.

Năm người đáp xuống từ trên không trung.

“Bịch!”

Một tiếng bịch vang lên.

Năm đôi bốt chiến đấu đồng thời giẫm lên mặt đất khiến mặt đất dưới chân nứt ra một chút.

Tất cả đều mặc quân phục, dáng dấp oai phong hùng vĩ. Những chiếc Marauder cũng xếp hàng thẳng tắp, có khoảng ngàn người mặc đồ đen đeo đao ở thắt lưng bước xuống.

Những người đó bước đi đồng đều, tiến vào trong sân bay, khí thế hừng hực, mặt đất cũng rung chuyển theo.

Bên trong hành lang, người nhà họ Chu sớm đã bị kinh ngạc đến ngây người, chân lùi từng bước một theo bản năng.

Hàng ngàn người đó dừng lại ở vị trí cách Dạ Minh năm bước.

Năm người đứng đầu đột nhiên quỳ một chân xuống.

“Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông – Cô Bại Thiên”.

“Định Quốc Sứ biên giới phía Nam – Nam Cung Yến”.

“Thủ Quốc Sứ biên giới phía Tây – Thịnh Hổ”.

“Hộ Quốc Sứ biên giới phía Bắc – Lạc Phong”.

“An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung – Lữ Trung Nguyên”.

“Tham kiến Điện chủ”.

“Tham kiến Điện chủ!”

Hàng ngàn người theo sau, tiếng hô như nuốt chửng núi sông, cao vút chín tầng mây.

Trong mắt mỗi người đều tràn đầy quyết tâm và nhiệt huyết.

Dạ Minh, đây là vị thủ lĩnh mà bọn họ nhất mực tôn kính.

Dưới sự dìu dắt của anh, biên cảnh không bị xâm phạm, các nước xung quanh không ai dám vượt qua ranh giới nửa bước.

Sắc mặt Chu Bá Tùng tái nhợt, con ngươi co rút đột ngột, miệng không tự chủ há hốc. Cảnh tượng trước mắt khiến ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Gia tộc phát triển nhiều năm nay, chuyện lớn nhỏ gì cũng đã từng chứng kiến, nhưng lần này đã khiến ông ta hoàn toàn choáng váng.

Đương nhiên Chu Bá Tùng không biết năm người này, càng chưa bao giờ gặp Dạ Minh, tộc trưởng của một gia tộc nhỏ sao có thể tiếp xúc tới phương diện này.

Sống đến hơn bảy mươi tuổi, theo kinh nghiệm của ông ta, hôm nay e rằng đã xúc phạm đến một nhân vật lớn rồi.

Cô Bại Thiên, Lạc Phong, Thịnh Hổ, Nam Cung Yến, Lữ Trung Nguyên.

Họ là năm Chiến Thần đứng đầu Hoa Hạ, mỗi người chỉ huy hàng triệu quân lính canh giữ bốn phía Đông Nam Tây Bắc của Hoa Hạ, trong những năm qua, họ đã lập được nhiều chiến tích to lớn trong chiến đấu. Chỉ cần kể tên từng người đã khiến các nước xung quanh phải khiếp sợ.

Tru Thần Điện!

Ba chữ này đã đủ khiến cho quân đội các nước trên thế giới phải run sợ.

Chỉ cần cả gan xâm phạm vào Hoa Hạ thì đúng như tên gọi, đến cả thần thánh thì cũng phải chịu trừng phạt.

Hôm nay, đáng ra là ngày Điện chủ phong vương lên ngôi nhưng không ngờ Điện chủ lại đột nhiên tuyên bố treo ấn, khăng khăng trở về, điều này khiến cho các thuộc hạ trong điện vô cùng khó hiểu và bất đắc dĩ.

“Hôm nay năm người các anh lại tự ý rời đi…”

Mặc dù Dạ Minh mặc quần áo bình thường, nhưng rất khó che giấu khí thế của bậc vương giả, đôi mày kiếm nhíu lại.

“Thuộc hạ có tội, tự ý vắng mặt, theo luật, xin chịu một ngàn gậy”, năm người đồng thanh.

Dạ Minh vẫy tay: “Tôi đã treo ấn rồi, phạt hay không, tôi không có quyền quyết định”.

“Điện chủ!”. Hốc mắt của năm người hơi đỏ lên.