Võ Giả Báo Thù

Chương 24: Tô Vạn Sơn gặp nguy



Cố Thanh Uyên đột nhiên đẩy anh ra, trong đôi mắt đẫm lệ tràn ngập phẫn nộ: “Dạ Minh, tôi chưa từng cưỡng cầu anh có thể cứu Tâm Ngữ, nhưng tôi không ngờ chuyện đến nước này rồi mà anh vẫn có thể bịa ra một lời nói dối như vậy!"

Không ai hiểu rõ bệnh tình của con gái hơn cô, cô không nhớ nổi mình đã đến bao nhiêu bệnh viện lớn nhỏ trong mấy năm qua nữa, tất cả chẩn đoán đều không có ngoại lệ, bắt buộc phải thực hiện phẫu thuật sau mười tuổi, ngoài ra không còn cách nào khác.

'Tâm Ngữ năm nay đã sáu tuổi rồi, trong sáu năm nay anh chưa từng bầu bạn bên con bé lấy một ngày nên không có tình cảm cũng là điều dễ hiểu nhưng dẫu sao cũng vẫn là con gái của Dạ Minh anh!

Chỉ còn lại thời gian một ngày nữa, anh không cứu giúp. cũng quên đi, nhưng hiện tại lại có thể lừa gạt cô bằng những lời nói dối hoang đường như vậy!

Cố Thanh Uyên càng nghĩ càng tức giận, thân thể yêu kiều không khỏi run nhẹ..

Dạ Minh cười thản nhiên: “Ngày mai em đưa Tâm Ngữ đi kiểm tra sẽ biết”.

Anh vốn dĩ cũng muốn giải thích nhưng cho dù giải thích, đối phương cũng chưa chắc đã tin, vẫn là nên để cô tự mình xác nhận lại đi.

Cố Thanh Uyên đứng ngẩn người tại chỗ, cô xém chút đã bị thuyết phục trước biểu cảm kiên định này của anh.

Cô còn muốn nói gì đó nhưng Dạ Minh đã quay người bước vào nhà.

"Tâm Ngữ đã ăn xong rồi đấy à? Bố tằm cho con nhé?"

"Không, con không cần đâu, Tâm Ngữ sáu tuổi rồi, bố xấu lắm ".

"Vậy sao? Tâm Ngữ nhà ta đã sáu tuổi rồi, thành cô gái lớn rồi ha ha..."

Nhìn hai người họ Cố Thanh Uyên lại sững sờ.

Khung cảnh trong phòng hạnh phúc đến vậy chẳng phải vẫn luôn là điều cô hằng mơ ước sao?

Cô không có năng lực cho con gái một cuộc sống giàu sang phú quý, chỉ mong con bé được khỏe mạnh, dưới sự chăm sóc của bố mẹ mỗi ngày đều vui vẻ bình an trưởng thành đã rất thỏa mãn rồi.

Sau đó cô lại nở nụ cười đẳng chát rồi lắc läc đầu.

Đã là lúc nào rồi còn suy nghĩ lung tung, dù thế nào đi nữa, ngày mai cô cũng phải gom đủ một trăm ngàn tệ làm phẫu thuật cho con gái.

Về phần lời khẳng định vừa rồi của Dạ Minh, cô hoàn toàn vứt sau đầu.

Ngày hôm sau khi trời còn chưa hửng sáng.

Trên mái nhà Dạ Minh đã ngồi khoanh chân từ lúc nào, đây là thói quen tu luyện nhiều năm nay của anh.

Nếu có người bắt gặp nhất định sẽ không dám tin bởi quanh thân anh lúc này đang toả ra một tầng ánh sáng mờ nhạt.

Cùng với sự ló dạng của mặt trời, những tia sáng vàng mỏng như sợi tóc từ từ được hấp thụ thông qua các lỗ chân lông trên toàn cơ thể Dạ Minh

Mặt trời mới mọc, vạn vật thức giấc, đây là thời điểm tu luyện làm chơi ăn thật tuyệt vời nhất trong ngày.

Trong thời gian uống một tách trà cường độ của những tia sáng vàng từ từ yếu dần, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Dạ Minh thở ra một hơi đầy tạp chất, khởi động một chút cơ bắp toàn thân, chuẩn bị làm bữa sáng cho con gái yêu.

Nhưng trong nhà không một bóng người bởi khi anh còn đang chuyên tâm tu luyện thì hai mẹ con họ đã xuất phát tới bệnh viện từ sớm.

"Có chuyện gì?", Dạ Minh khẽ mấp máy môi.

Lữ Trung Nguyên như một bóng ma xuất hiện ở phía sau anh, chắp tay nói: "Điện chủ, Thịnh Hổ trở về rồi”.

"Ừm', Dạ Minh gật đầu, như thể đã đoán trước được.

Lữ Trung Nguyên tiếp tục bẩm báo: "Đông Doanh bên kia không hé nửa lời mà trực tiếp nhận lấy một ngàn tệ làm phí bồi thường. Trước khi rời đi Thịnh Hổ còn chửi mát một hồi, lại đánh bị thương một vị chiến thần và hơn hai mươi võ giả của đối phương".

"Tôi biết rồi", Dạ Minh hiểu rõ tính cách của Thịnh Hổ.

"Nói với Đông Doanh, kêu bọn họ lùi thêm thêm hai trăm dặm khỏi bờ biển của mình, để tàu khu trục của Lạc Phong mỗi ngày đều tuần tra quanh duyên biên đảo Kim Quy, nếu còn có thể bắt gặp bọn họ thì trực tiếp công kích, không cần báo. cáo với tôi”.

Anh vốn dĩ muốn thừa dịp chuyện lần này của Thịnh Hổ trực tiếp trừ khử Đông Doanh, nếu đối phương đã có thể nhãn nhịn như vậy thì cứ tiếp tục chèn ép cho đến khi họ không chịu nổi nữa mới thôi, một khi phản công liền ra tay tiêu diệt.

"Vâng!", Lữ Trung Nguyên chắp tay nhận lệnh.

“Còn có chuyện gì à?”, thấy anh ta chần chừ như có lời muốn nói lại thôi, Dạ Minh hỏi thẳng.

“Ừm, điện chủ, từ sau khi Thịnh Hổ trở lại từ Đông Doanh cũng không muốn quay về biên giới phía Tây nữa, cứ khóc lóc kêu gào muốn tới Kinh Hải gặp công chúa nhỏ..”, Lữ Trung Nguyên cười khổ, tên đó giốn như một kẻ lưu manh mà lăn lộn dưới đất, cảnh tượng đó nào còn chút dáng vẻ của một Thủ Quốc Sứ đây?

Dạ Minh cân nhắc một hồi rồi đáp: “Cứ để anh ta tới đây đi.

Những người này tuy rằng đều là bề tôi dưới trướng anh nhưng cũng là anh em cùng bản thân vào sinh ra tử nhiều năm, một sự kiện vui vẻ lớn như có con gái để họ cùng chung niềm vui chưa từng có cũng không phải là không thể. Nếu không cho họ tới, nói không chừng lại gây ra rắc rối gì đó cho anh mất.

Vừa dứt lời Thịnh Hổ liền vụt tới từ hư không. “Công chúa, công chúa, công chúa nhỏ của tôi ở đâu....”

Dạ Minh không nói lên lời, tới cũng đã tới rồi còn báo cáo với anh làm gì.

“Con gái tôi ra ngoài rồi, muộn chút sẽ gặp được”.

Nghe điện chủ nói công chúa nhỏ không có nhà, Thịnh Hổ lập tức xị mặt như bong bóng xì hơi.

Đúng lúc này điện thoại của Dạ Minh đổ chuông. Màn hình hiển thị một dãy số lạ khiến anh khẽ nhíu mày.

Số người trên thế giới này biết được số cá nhân của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi thoại được kết nối tiếng khóc của Tô Giản Hề liền vang lên: “Là Dạ Minh sao? Tôi, ông nội của tôi, ông ấy... hu hu..”

Dạ Minh giật mình, lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành, vội hỏi: “Cô đừng khóc! Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tô Giản Hề nỗ lực kìm nén tiếng khóc, thút thít đáp: “Hình như ông nội tôi bị người ta đầu độc rồi, bây giờ đang ở bệnh viện Kinh Hải, bác sĩ thông báo bệnh tình khó qua khỏi”, nói xong đầu dây bên kia lại vọng tới tiếng khóc sướt mướt.

Ánh mắt Dạ Minh thoáng cái lạnh như băng.

Tuy Tô Vạn Sơn không phải người thân của anh nhưng còn tốt hơn nhiều so với người thân, không nói tới chuyện năm đó ông ta từng cứu mạng anh, chỉ riêng phần ân huệ thay anh chôn cất bố mẹ thì cả đời này anh cũng đã báo đáp không hết.

Ai dám động tới ông ấy anh liền diệt trừ cả gia tộc hẳn! Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Kinh Hải, Tô Vạn Sơn đang nằm trên giường bệnh với đủ loại dây truyền căm khắp người, hô hấp yếu ớt chỉ còn hơi tàn.

Một ông lão tóc bạc khoảng chừng sáu mươi tuổi sau khi thăm khám một lượt chỉ bất lực lắc đầu.

“Ông Trương cầu xin ông, ông nhất định phải cứu ông nội cháu...

Bên cạnh giường bệnh, Tô Giản Hề khóc đỏ hoe hai mắt đầy vẻ cầu xin.