Võ Giả Báo Thù

Chương 26: Mày không ngờ tao vẫn còn sống phải không?



“Vạn Thảo Khô?”

Mọi người rộ lên.

Tất cả đều biết chỉ cân uống Vạn Thảo Khô ắt phải chết không cần nghi ngờ, không có bất cứ cách nào cứu chữa nữa.

Ngay sau đó có từng nhóm ba bốn người bắt đầu xì xào. bàn tán.

Tô Văn Húc một lần nữa nhắm mắt chìm vào thế giới riêng của mình.

Bỗng nhiên có tiếng động cơ ô tô vọng tới từ cổng trang viên, mọi người đưa mắt nhìn sang chỉ thấy Dạ Minh đẩy Tô Vạn Sơn chậm rãi đi vào.

Mọi người tất tả chạy ra nghênh đón.

“Bác cả? Bác không sao chứ?”, Tô Văn Húc dùng sức đẩy xe lăn đi ở trước nhất, dẫn đầu hỏi.

“Đúng đó ông nội, ông không sao chứ?", đám con cháu trong nhà nhao nhao truy hỏi.

Tô Vạn Sơn sầm mặt, lần lượt quét qua từng người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Tô Văn Húc.

“Tô Văn Húc, ông già này chưa chết, mày có phải rất bất ngờ hay không?”, ánh mắt Tô Vạn Sơn lạnh lẽo tới cực điểm khóa chặt đối phương.

“Hả?”, Tô Văn Húc cúi đầu, né tránh ánh mắt sắc bén của Tô Vạn Sơn: “Bác cả có thể bình an trở về, Văn Húc vừa mừng vừa ngạc nhiên”.

“Ha hai” Tô Vạn Sơn cười gẵn: “Vui mừng? Mày chỉ ước gì ông già này mau chóng chết đi, như vậy sẽ không còn ai biết được chuyện tao là bị mày hạ độc chết nữa”.

Lời này vừa vang lập tức dấy lên ngàn tầng sóng gió.

Mọi người chết lặng, đồn dập đưa mắt nhìn sang Tô Văn Húc.

Họ đều biết Tô Vạn Sơn uống Vạn Thảo Khô mới trúng độc, hàm ý trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, độc này là do Tô Văn Húc bỏ vào.

Tô Văn Húc cúi đầu, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, kéo căng da đầu trả lời: “Bác cả, lời này của bác là có ý gĩ”

Nếu không phải lúc này Tô Vạn Sơn không có cách nào cử động, ông ta chỉ hận không thể tự tay giết chết tên mặt người dạ thú trước mắt này.

“Chung Hùng!”, Tô Vạn Sơn trầm giọng hô.

Tất cả giật nảy trong lòng, Chung Hùng là người được nhà họ Tô mời tới để cung phụng, ngoại trừ việc quan trọng sinh tử, ngày thường Tô lão gia rất ít khi gọi hắn ta tới góp mặt.

Ngay sau đó, mặt đất liền rung chuyển, một thân hình to lớn cao hơn hai mét từ từ xuất hiện.

Đám con cháu đều không kìm được hít ngược một ngụm khí lạnh, bọn họ vẫn luôn nghe nói trong nhà có cung phụng một vị võ giả, hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy.

“Ông Tô”, giọng nói chất phác giống như sấm rền của Chung Hùng truyền đến chấn động tới mức khiến tất cả vội vàng bịt chặt lỗ tai lại.

“Giết nó”, Tô Vạn Sơn khó khăn đưa tay phải lên, chỉ về Tô Văn Húc ở phía trước.

Chỉ thất Chung Hùng khởi động gân cốt một lúc, các bó thịt cả người như bùng nổ phát ra từng trận bang bang.

Hắn ta không hỏi lý do, với tư cách là người được cung phụng của nhà họ Tô, cầm tiền của người thay người trừ họa.

“Bác, bác cả, tại sao bác lại muốn giết cháu? Cháu thế nhưng là cháu trai của bác, cháu đã làm sai điều gì cơ chứ?”, Tô Văn Húc run rẩy hỏi.

Chớ nói tới việc hắn ta lúc này đang ngồi trên xe lăn, cho. dù ngày thường thân thể lành lặn đứng trước mặt Chung Hùng cũng hoàn toàn không có khả năng sống sót.

Việc hắn có thể làm lúc này là kiên trì giảo biện tới cùng, có lẽ, còn có một tia hy vọng.

“Tại sao phải giết mày? Được! Nếu mày đã mặt dày muốn hỏi, vậy tao cho mày câu trả lời, kẻo người nhà họ Tô và người ngoài lại nói ông già như tao phát điên, giết chết người thân của chính mình”.

Tô Vạn Sơn vừa nói đôi mắt vừa hoen đỏ mênh mông sương mù, ông ta như đang nhớ lại nỗi đau năm xưa, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, nói: “Bảy năm trước một vụ tai nạn xe cộ đã cướp đi sinh mạng của con trai và con dâu tao, tao vốn tưởng rằng đó chỉ là một sự cố bình thường, chẳng ngờ... mày mới là hung thủ giết người thực sự!”

Mọi người nghe vậy lại một lần nữa chết lặng.

Ai ai cũng biết vụ tai nạn xe hơi bảy năm trước, chiếc xe chở con trai Tô lão gia, Tô Minh Khởi và con dâu trên đường từ công ty trở về nhà đã xảy ra va chạm với một chiếc xe tải hạng nặng, cả hai người và tài xế đều tử vong tại chỗ, ban đầu họ còn dự định cùng con gái về chung, nhưng cũng may lúc đó Tô Giản Hề có lớp học thêm nếu không một nhà ba người họ chắc chăn đã chết trong thảm họa đó.

“Bác cả, chuyện của Minh Khởi và Sở Tình chỉ là ngoài ý muốn, ai cũng không mong muốn xảy ra, sao bác có thể vu cáo cháu là kẻ giết người đây?”

Tô Văn Húc thề son sắt rằng sở cảnh sát giao thông cũng đã xác định tài xế xe tải không say rượu hay sử dụng ma túy, đơn thuần là một vụ tai nạn ô tô thông thường.

"Hừ! Đúng vậy, ngày hôm qua mày cũng già mồm như vậy, nhìn bề ngoài đó xác thực là một vụ tai nạn giao thông bình thường, tao cũng từng nhận định như vậy”.

“Nhưng muốn người khác không biết trừ phi đừng làm, chính mày là người đã đưa cho anh rể mình năm triệu tệ, kêu hắn ta tìm một tài xế xe tải, ngụy tạo thành thành một vụ tai nạn!.

“Dù sao đây cũng là lời nói một chiều của người khác, tao vốn không tin là do mày làm nên tìm mày dò hỏi nhưng mày lại muốn thẳng tay giết chết tao để diệt khẩu? Khụ khụ..”, Tô Vạn Sơn một hơi nói xong liền ho khan kịch liệt, khóe miệng còn rỉ ra máu tươi.

Nghe tới đây mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, nói Tô Văn Húc muốn giết chết Tô Minh Khởi quả thực là có động cơ xác đáng, hiển nhiên diệt trừ được ông ấy thì toàn bộ nhà họ Tô sẽ không còn ai cạnh trạnh vị trí đứng đầu gia tộc với hẳn ta nữa.

"Mọi người đừng nghe ông ấy nói bậy, lão già chết tiệt này tự mình uống thuốc độc, nhất định là sinh ra ảo giác rồi, những lời này đều do ông ta tưởng tượng ra mà thôi”, Tô Văn Húc lời lẽ giảo hoạt muốn thanh minh, hẳn ta có chết cũng không thể thừa nhận chuyện này.

“Chung Hùng, ra tay đi”, Tô Vạn Sơn thở hổn hển, ông ta nhất định phải chứng kiến kẻ giết hại con trai và con dâu của mình chết trước mặt mình.

"Đừng, đừng đến đây”, nhìn từng bước chân ép tới gần của Chung Hùng, Tô Văn Húc liên tục sợ hãi lùi lại.

“Tô Mẫn, cứu anh, nói giúp anh đi mà, Minh Khởi và Sở Tình không phải là anh giết đâu”.

“Tử Hiên, Tô Nhiễm, mau giúp tôi”. “Hân Đồng...”

“Tô Hạo...”