Võ Giả Báo Thù

Chương 30: Tới chỗ bố



Cố Thanh Uyên gật đầu, khuôn mặt lập tức rạng rỡ vui mừng, không tự chủ được kéo tay Dạ Minh: “Bệnh của Tâm Ngữ khỏi rồi! Hôm nay đi kiểm tra, bác sĩ nói tất cả các chỉ số của Tâm Ngữ đều bình thường, chỉ là cân nặng hơi nhẹ, về sau chú ý tăng cường dinh dưỡng là được”.

“Vậy là tốt rồi”, Dạ Minh cười khẽ.

“Dạ Minh, anh đã chữa khỏi bệnh cho Tâm Ngữ như: thế nào vậy? Tôi đã hỏi rất nhiều bác sĩ, đều nói cần phải phẫu thuật?”, Cố Thanh Uyên từ đầu đến cuối vẫn chưa thể hiểu rõ điều này, Dạ Minh cũng không phải là bác sĩ, làm sao có thể chữa khỏi bệnh cho con gái vậy?

Dạ Minh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có thể hôm đó 'Tâm Ngữ mất máu quá nhiều, tôi truyền máu cho con gái, tình cờ, đã chữa khỏi bệnh cho con bé”.

Hiện tại Dạ Minh vẫn chưa muốn cho Cố Thanh Uyên biết thân phận thật sự của mình, đây cũng là một cách bảo vệ cô và Tâm Ngữ.

Đợi đến lúc bên này tất cả đều yên ổn, Dạ Minh tự: nhiên sẽ nói cho cô biết.

Cố Thanh Uyên vắt óc suy nghĩ một lúc, chỉ có khả năng này thôi.

Lúc này, không trung truyền đến tiếng ầm ầm cực lớn, lập tức thu hút không ít người đến vây xem.

'Tâm Ngữ đứng chỗ đầu đường rõ ràng đã nghe thấy, lớn tiếng gọi: “Bà ngoại ông ngoại mau nhìn, máy bay, máy bay kìal”

Hai người Cố Hải Vương Tuệ Chỉ cũng giật mình trong lòng, chẳng lẽ thật sự là máy bay do gã Hổ gì đấy lúc nãy gọi đến?

Máy bay chiến đấu Đại Bàng Đen chậm rãi tới gần, Cố Hải cười bỏ qua, dù sao ông ta cũng xuất thân từ gia tộc lớn, chiếc máy bay trước mặt rất rõ ràng là máy bay chiến đấu, cái này không phải người bình thường có thể tùy tiện điều phối.

Bởi vì không có chỗ đáp xuống, máy bay chiến đấu Đại Bàng Đen chỉ có thể lơ lửng trong không trung cách mặt đất một khoảng, cánh quạt cực lớn xoay tít với tốc độ cao, làm nổi lên cưồng phong dưới mặt đất.

Cửa khoang máy bay mở ra, một người nhảy xuống, làm cho đám người xung quanh một trận kinh hô.

Chỉ thấy người này vừa chạy vừa không ngừng phun nước.

“Công chúa nhỏ... máy bay của cháu đến rồi”. Phía Đông Kinh Hải, một trang viên diện tích không lớn, phong cách cổ xưa nhưng khắp nơi lại lộ ra vẻ xa hoa.

Trong phòng trà lớn, Vương Diệu Tường siết chặt nắm đấm, bởi vì dùng sức quá mức mà hơi run rẩy, gân xanh nổi lên, sắc mặt cực kỳ nham hiểm lạnh lùng.

Đứa con trai duy nhất bị người ta giết chết, ông ta - người vẫn luôn không để lộ cảm xúc ra ngoài mặt, lúc này rốt cuộc khó nén sự phẫn nộ trong lòng.

Nỗ lực phấn đấu trong giới kinh doanh Kinh Hải nhiều năm như vậy, ông ta đã ổn định nền móng một cách vững vàng, tiền đối với ông ta mà nói, chỉ là một con số mà thôi.

Ông ta vốn định cuối năm sẽ giao lại công ty cho con trai quản lý, bản thân lui xuống dưới hưởng phúc.

Bây giờ con trai bị giết, dù có bao nhiêu tiền tài cũng có ích gì?

“Ông chủ, theo người trở về nói, cậu chủ là bị Dạ Minh giết chết”. Quản gia ở bên cạnh cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Dạ Minh!”

Vương Diệu Tường nghiến răng “Ken két”, mắt trừng †o như muốn nứt ra.

Ông ta cũng có nghe nói về Dạ Minh này, năm đó nhà họ Dạ bị nhà họ Cố tiêu diệt, sau lại treo giải thưởng đuổi giết người này, cũng đã gây ồn ào xôn xao trong Kinh Hải.

Một con chó chết chủ* bị truy giết khắp nơi, vậy mà dám chọc tới đầu Vương Diệu Tường này.

*Nguyên ý là chỉ con chó nhà có tang. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân, lang thang đây đó.

Không xé xác mày thành nghìn mảnh, khó giải nỗi hận thù trong lòng!

“Ông chủ, nếu không, để cho Cổ Nghiêu và Công Nam Viêm đi bắt Dạ Minh về đây?”, quản gia hỏi dò.

Vương Diệu Tường cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Liên hệ với Hắc Viên, bảo hắn ta ra tay”.

Quản gia giật mình.

Ông ta đã theo bên cạnh Vương Diệu Tường hơn ba mươi năm, xem như là tâm phúc của Vương Diệu Tường.

Ông ta đương nhiên biết Hắc Viên mà Vương Diệu Tường nói. Người này là thủ lĩnh của tổ chức thế lực ngầm tại

Kinh Hải, là kẻ chỉ nể mặt tiền chứ không nể mặt ai.

Năm đó ông chủ nhà mình cũng đã từng mời hắn ta, muốn hắn ta trở thành người cung phụng cho nhà họ. Vương.

Người này tuy đã đạt đến cấp bậc Võ Tôn trung cấp, nhưng đòi giá quả thật quá cao, hơn nữa kiêu ngạo bất cần vô cùng hung hăng.

“Ông chủ, bảo Hắc Viên ra tay có phải là dùng dao mổ trâu để giết gà không, giết một tên Dạ Minh mà thôi, để Cổ Nghiêu và Công Nam Viêm đi là đủ rồi”.

Cổ Nghiêu và Công Nam Viêm là hai Võ Tôn khác được nhà họ Vương cung phụng của nhà họ Vương, 'Tang Khôn phụ trách bảo vệ Vương Thiên Hào, hai người này phụ trách sự an toàn của Vương Diệu Tường.

Cung phụng ba Võ Tôn, từ đó có thể thấy thế lực nhà họ Vương không bình thường, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó chủ nhân của nhà họ Cố cũng không dám đắc tội.

Vương Diệu Tường đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét: “Từ khi nào đến lượt ông ý kiến ý cò? Có cần tôi nhường vị trí này cho ông ngồi không! Tôi bảo ông làm thế nào thì cứ làm như thế, cút!”

Người này lưu vong bảy năm, sau khi trở về, ngay cả Tang Khôn mà cũng có thể giết, không biết con chó chết chủ này đã trải qua những chuyện gì, để cho ổn thỏa, ông ta mới bảo Hắc Viên ra tay, Dạ Minh này chắc chắn không có đường sống.

“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay ạ”. Quản gia xoay người chắp tay vội vàng đáp, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông chủ nổi giận với ông ta.

“Nói với Hắc Viên, giá cả tùy ý, nhất định phải bắt được Dạ Minh cho tôi, tôi muốn người sống!”

Người đã giết chết con trai, ông ta nhất định phải tự tay từng đao từng đao lột da của đối phương xuống, xoa dịu mối hận trong lòng.

Trong trời đêm bao la, máy bay chiến đấu Đại Bàng Đen đang bay với tốc độ cực kỳ từ tốn.

“Ô... Tâm Ngữ bay lên rồi... Oa..”. Tâm Ngữ vẻ mặt hưng phấn kêu lên.

Thịnh Hổ ôm chặt Tâm Ngữ, đập binh sĩ một cái: “Cậu lái vững vàng một chút! Dọa công chúa nhỏ sợ rồi”.

“Vâng!”

Binh sĩ sắp khóc đến nơi, bình thường mỗi ngày huấn luyện đều là bay trên không với độ khó cực cao, hơn nữa máy bay chiến đấu Đại Bàng Đen này đã trải qua chế tạo đặc biệt, mã lực rất lớn. Tốc độ, tính linh hoạt, giá trị vũ lực đều dẫn đầu toàn cầu.

Khuyết điểm duy nhất chính là sự vững vàng.

“Chú Thịnh Hổ, lúc trước mẹ nói bố ở nơi rất xa rất xa luôn, chỗ chỉ có máy bay mới có thể đến được, bây giờ cháu có máy bay rồi, muốn đến đó xem, có được. không?”, Tâm Ngữ hỏi.