Võ Giả Báo Thù

Chương 4: Cực kỳ thất vọng



Cũng chỉ có anh ta biết bảy năm ở biên cương Dạ Minh đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

Hai hốc mắt Dạ Minh ửng đỏ, nếu không có ông lão trước mặt thì vào đêm bảy năm trước hắn chắc chắn đã chết rồi.

Bảy năm trước, vào bữa tiệc mừng sinh nhật 18 tuổi của Dạ Minh.

Trong bữa tiệc, Dạ Minh bị người ta gài bẫy, lén lút hạ thuốc mê, cuối cùng mê mang mà phát sinh quan hệ với một cô gái.

Cô gái đó chính là Cố Thanh Uyên, thiên kim tiểu thư nhà họ Cố ở Kinh Hải.

Nhà họ Cố thân là gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải, người trong nhà bị kẻ khác làm ô uế, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh một tiếng, hàng trăm vệ sĩ trong nháy mắt bao vây sảnh khách sạn, thề sẽ tắm nhà họ Dạ trong biển máu.

Bữa tiệc trở thành chiến trường.

Bố mẹ của Dạ Minh đã phải liều cả tính mạng để giúp anh trốn thoát.

Đêm đó trời mưa rất to, Dạ Minh một mình chạy dưới mưa, phía sau không ngừng truyền đến tiếng la hét của những kẻ truy đuổi.

Anh chỉ có thể chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng kiệt sức ngã xuống bên đường. Những kẻ truy đuổi đã bám theo tới, trong lúc lưỡi dao sắp chém xuống thì đúng lúc có một chiếc ô tô chạy ngang qua chắn trước mặt những kẻ truy đuổi.

Người trên xe là Tô Vạn Sơn, là bạn bè vào sinh ra tử của ông nội Dạ Minh, những kẻ truy đuổi cũng nhận ra thế lực của nhà họ Tô cho nên chỉ dám mắng chửi vài câu độc ác chứ không dám hành động hấp tấp, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất trong đêm mưa.

Nhà họ Cố rất hùng mạnh ở Kinh Hải, Tô Vạn Sơn chỉ có thể đưa Dạ Minh đến biên giới ngay trong đêm thì mới xem như an toàn.

“Đã bảy năm rồi, Tiểu Dạ, cháu cuối cùng cũng đã trở về”, Tô Vạn Sơn nghẹn ngào nói.

Ngoại trừ bố mẹ của Dạ Minh, trên thế giới này chỉ có Tô Vạn Sơn mới có tư cách gọi Dạ Minh như vậy.

Mấy năm nay nhà họ Tô gặp khó khăn, chỉ vì năm đó cứu được Dạ Minh mà nhà họ Tô đã kết thù với nhà họ Cố, cho nên chỗ nào cũng bị nhắm vào chèn ép, nếu không phải còn có vài phần thực lực thì nhà họ Tô cũng sẽ giống như nhà họ Dạ, bốc hơi chỉ sau một đêm.

“Vâng, ông nội Tô, Tiểu Dạ đã trở lại rồi”.

Khi Dạ Minh trở về, người đầu tiên đến thăm chính là Tô Vạn Sơn nhà họ Tô, anh vĩnh viễn sẽ ghi nhớ ân tình này.

Tô Vạn Sơn chính là người thân của Dạ Minh anh.

“Trở về là tốt rồi, à, đây là cháu gái của ông, Giản Hề”, Tô Vạn Sơn lau nước mắt, kéo cháu gái lên phía trước một bước.

“Anh chính là người hôm nay ông nội phải tới đón sao? Trẻ tuổi như vậy?”, Tô Giản Hề không khỏi thất vọng.

Cô ta vốn tưởng rằng người ông nội đón hôm nay nhất định là một nhân vật lớn, không ngờ chỉ là một chàng trai trẻ,người như vậy có thể có được bao nhiêu bản lĩnh chứ.

“Cứ gọi tôi là Dạ Minh”, Dạ Minh cũng không trách cô ta.

“Ông nội, người cũng đã đón được rồi, chúng ta lên xe thôi”, Tô Giản Hề không kiên nhẫn mà mở cửa xe ra, toàn thân mồ hôi đầm đìa, trong lòng đã sớm trở nên vô cùng khó chịu.

Tô Vạn Sơn có chút xấu hổ: “Khụ khụ, Tiểu Dạ,đứa cháu gái này của ông bị chiều đến hư rồi, cháu đừng trách nhé”.

Dạ Minh cười nhẹ, đương nhiên anh sẽ không trách.

“Trung Nguyên ở lại, mọi người thì ở đâu trở về đó đi”, Dạ Minh nói xong liền ngồi vào bên trong xe.

Chiếc Bentley phóng nhanh trên đường, ở xe sau, Lữ Trung Nguyên ngồi trên một chiếc Paramount lái theo.

“Tiểu Dạ, nếu cháu đã trở về, vậy thì… hôn sự giữa cháu cùng Giản Hề…”, trên xe, Tô Vạn Sơn ngập ngừng nói, ông ta biết rất rõ, với thực lực của Dạ Minh bây giờ, nếu như đồng ý kết hôn với cháu gái nhà mình thì chỉ vì anh xem trọng phần ân tình cũ mà thôi..

“Hôn sự? Hôn sự gì?”, chưa đợi Dạ Minh mở miệng thì Tô Giản Hề đã hỏi trước, trước giờ cô ta chưa từng nghe ông nội nhắc đến chuyện này.

“Ông nội Tô, nếu trong thư cháu đã hứa với ông thì cháu nhất định sẽ không nuốt lời. Tuy nhiên, nếu như Giản Hề không đồng ý thì cháu sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy”, Dạ Minh có thể nghe ra trong giọng nói của Tô Giản Hề rằng cô ta không hề biết điều này trước đó.

Ba năm trước, ở trong một bức thư, Tô Vạn Sơn có ý muốn Dạ Minh cưới cháu gái của mình, Dạ Minh đã hồi âm đồng ý.

Sở dĩ anh đồng ý là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng năm đó, đừng nói đến chuyện lấy cháu gái nhà họ Tô, cho dù bảo anh bảo vệ ba đời nhà họ Tô thì anh cũng sẽ làm.

“Con bé dám sao!”, Tô Vạn Sơn gầm nhẹ một tiếng.

Vì Tô Vạn Sơn là người đứng đầu nhà họ Tô cho nên không ai trong nhà họ Tô dám làm trái lời ông ta.

Chuyện quan trọng hơn hết chính là, nếu cháu gái ông ta không đồng ý thì rõ ràng là không thích Dạ Minh, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng khác nào vả vào mặt Dạ Minh.

Trên đời này làm gì có ai dám làm nhục Tru Thần Điện Chủ!

Nếu như có kẻ nào dám thì trong vòng nửa ngày, đừng nói đến một Tô gia nho nhỏ, thậm chí toàn bộ Kinh Hải cũng có thể bị san bằng dễ như trở bàn tay.

“Ông nội!”, Tô Giản Hề căng thẳng dậm chân, những chuyện khác cô ta đều có thể nghe lời ông nội, nhưng hôn sự là một chuyện lớn. Hôm nay mới là lần đầu tiên cô ta gặp Dạ Minh thế mà đã bàn đến chuyện hôn nhân, thế cũng quá qua loa rồi.

“Được rồi, chuyện này đã định, nếu cháu không đồng ý thì trừ phi ông chết”, xe đã lái đến nhà họ Tô, Tô Vạn Sơn mở cửa, tài xế dìu ông ta đi xuống trước.

Tô Giản Hề rơm rớm nước mắt, đây là lần đầu tiên cô ta thấy ông nội mình không nói đạo lý như vậy.

“Tôi sẽ khuyên ông nội Tô”, Dạ Minh vẫn giữ lời, tiêu sái xuống xe mà không quay đầu lại.

“Thật sao?”, Tô Giản Hề thấy được một tia hy vọng, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy Dạ Minh cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Trước cửa trang viên nhà họ Tô đã có rất nhiều người chờ đợi, nghe nói sắp đón một vị khách quan trọng, lại nghe nói vị khách đó có thể khiến gia tộc sống lại, trên mặt ai cũng đều tràn đầy mong đợi.

Nhìn thấy Dạ Minh xuống xe, mọi người lập tức thất vọng.

Là kẻ nào bịa đặt ra chuyện ông cụ sắp tiếp đón một nhân vật lớn vậy? Đúng là lãng phí thời gian, lãng phí công sức.

“Anh… anh là Dạ Minh?”, Tô Xán Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dạ Minh với vẻ mặt kinh ngạc.

Tuổi tác của anh ta xấp xỉ Dạ Minh, năm xưa cũng miễn cưỡng xem như là quen biết nhau.

Trong bảy năm, dung mạo của một người cũng sẽ không thay đổi nhiều, vẫn có thể mơ hồ nhận ra được.

“Cái gì? Dạ Minh?”, mọi người nghe thấy điều này đều kêu lên.