Vợ Hạn 1 Năm: Ông Xã Tổng Tài Muốn Gia Hạn

Chương 86



"Cả giới thượng lưu đều biết chuyện giữa con và cha con trong bữa tiệc Quý gia lần trước. Con không quên lời Quý lão phu nhân lúc đó nói rằng bà ấy chỉ công nhận mẹ của Triệu Tây Bối là thông gia sau khi đã ly hôn chứ? " Lâm Nhã Như nói một cách thuyết phục.

“Chuyện này thì liên quan gì đến việc bố đi tìm người phụ nữ đó? "Triệu Nghiên Hoa bình thường rất nóng nảy, trong đầu không có khúc mắc, đương nhiên cô ta không thể hiểu những gì Lâm Nhã Như nói.

"Những lời của Quý lão phu nhân không phải là nói rằng cha của con không liên quan gì đến Triệu Tây Bối sao? Chúng ta sẽ làm cho họ có liên quan ngay bây giờ. " Lâm Nhã Như tiếp tục nói.

Triệu Nghiên Hoa vẫn không hiểu, cô ta chỉ nghi ngờ nhìn Lâm Nhã Như và Triệu Minh Đức.

"Chỉ cần Trương Xảo Linh đồng ý chuyển hộ khẩu của Triệu Tây Bối sang gia đình chúng ta, thì chúng ta sẽ là gia đình ruột của Triệu Tây Bối. " Triệu Minh Đức nói.

“Đúng vậy, công ty của cha con không chỉ nhận được sự hỗ trợ tài nguyên từ Tập đoàn Quý thị, mà con còn có nhiều cơ hội tiếp cận Quý Nam Tư hơn, ai sẽ là nhị thiếu phu nhân của Quý gia vào thời điểm đó? "Lâm Nhã Như nói thêm.

Lúc này Triệu Nghiên Hoa mới hiểu ý đồ của bọn họ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng Triệu Minh Đức và Trương Xảo Linh ở bên nhau vẫn vô cùng kích thích khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Không ai biết, trong thâm tâm Triệu Nghiên Hoa, cô ta rất sợ có người cướp Triệu Minh Đức đi. Bởi vì khi còn bé cô ta là con gái ngoài giá thú suốt 5 năm, lúc đó cô ta luôn ghen tị với những đứa trẻ khác có cha nhưng cô ta thì lại chỉ có một người chú nên trong lòng luôn mong muốn có một người cha, khi người chú lên chức bố, cô ta đã nghĩ mình sẽ không bao giờ để chú mình bị cướp đi, đó cũng chính là lý do khiến cô ta hôm nay vô cùng quá khích khi nhìn thấy Trương Xảo Linh.

"Bây giờ con đã hiểu chưa? ” Triệu Minh Đức không thể trách Triệu Nghiên Hoa, ông ta nói với giọng điệu yêu thương.

“Mặc dù vậy thì con vẫn không cảm thấy thoải mái. ” Triệu NghiNghiên Hoa cong môi, hai tay nắm chặt gối.

"Không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta đang cần đến bà ta, chỉ cần hộ khẩu của Triệu Tây Bối chuyển đi, chúng ta liền không thèm nhìn mặt bà ta nữa, một hồi con muốn cùng cha đi cùng nàng xin lỗi, biết không? " Lâm Nhã Như nghiêm túc nói.

"Cái gì? Muốn con đi xin lỗi bà ta ư? Con không đi! "Khi Triệu Nghiên Hoa nghe nói rằng mình thực sự cần phải đi xin lỗi con tiện nhân đó, cô ta phẫn nộ và trực tiếp tức giận từ chối.

"Con! Tại sao con không thể hiểu bốn từ "co được dãn đượcđược" có nghĩa là gì? Chuyện con vừa làm đã khiến bà ấy hết sức cảnh giác, vốn dĩ hôm nay bà ấy hẹn cha ra ngoài để bàn chuyện chuyển hộ khẩu, nhưng bây giờ vì con mà bà ấy còn không thèm nhắc tới! " Triệu Minh Đức tức giận nói.

"Nghiên Nghiên! Hãy nghe cha con, đừng tự phụ, không phải chỉ xin lỗi thôi sao? Cũng không mất miếng thịt nào, chỉ cần bà ấy đồng ý chuyển hộ khẩu của Triệu Tây Bối, cho dù sau này con có đi ngang trước mặt bà ấy, chúng ta cũng sẽ không nói một lời. Bây giờ, con phải xin lỗi bà ấy trước! "Lâm Nhã Như nghiêm khắc nhìn Triệu Nghiên Hoa, đứa con gái này thật sự là bị bọn họ chiều chuộng đến hư, nhìn không rõ tình hình, hành động liều lĩnh không biết biện pháp khắc phục, xem ra sau này thật sự không thể cưng chiều con bé như thế này nữa.

"Con không đi! Con sẽ không đi! Nếu mẹ ép buộc con, tệ nhất là con sẽ ra ngoài và sống! ” Triệu Nghiên Hoa đột nhiên ném cái gối trong tay, đứng dậy, nhanh chóng xách túi chạy ra ngoài.

"Nghiên Nghiên, trở về! " Lâm Nhã Như hét lên từ phía sau.

Triệu Minh Đức đã tức giận đến mức không nói nên lời.

Thấy Triệu Nghiên Hoa như một cơn gió chạy ra khỏi nhà Triệu gia, tiếng xe khởi động dưới lầu rất nhanh đã truyền đến, hai vợ chồng sắc mặt khó coi, nhưng cũng không thể làm gì được tính khí của Triệu Nghiên Hoa.

Triệu Nghiên Hoa tức giận vô cùng, lái xe chạy lung tung khắp các con phố ở đế đô, gõ một cái cuối cùng vào vô lăng, cô ta quay người lái xe về phía một quán bar mà mình thường lui tới.

Lúc cô ta đến đã hơn năm giờ chiều, đó là lúc quán bar sắp mở cửa, bởi vì cô ta là khách quen nên ông chủ đương nhiên đối đãi với cô ta rất nhiệt tình.

Triệu Nghiên Hoa uống hết cốc này đến cốc khác, cô ta không có nơi nào để bày tỏ sự bất bình của mình, sự oán hận của cô ta đối với mẹ con Triệu Tây Bối càng ngày càng sâu sắc.

"Yo, đây không phải là Triệu tiểu thư sao? Tại sao cô lại uống một mình ở đây? "

Triệu Nghiên Hoa liếc nhìn người đến, thì thấy đó là một người đàn ông có xuất thân xã hội đen từng có tình một đêm với cô, tên của anh ta hình như là Vương Thuấn Nghĩa, lúc này cô ta đang buồn bực không muốn để ý đến người đàn ông này, quay lại và tiếp tục uống.

“Triệu tiểu thư đúng là quý nhân hay quên, lại quên tôi nhanh đến như vậy sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Thấy tâm trạng cô có vẻ không tốt lắm, hãy nói cho tôi biết, biết đâu tôi có thể giúp cô giải quyết. "

Thấy Triệu Nghiên Hoa không muốn để ý tới mình, Vương Thuấn Nghĩa cũng không thèm để ý, ngồi xuống bên cạnh Triệu Nghiên Hoa, kêu người pha chế rượu, trong lúc uống rượu bàn tay còn vô pháp vô thiên sờ soạng thân thể Triệu Nghiên Hoa.

Triệu Nghiên Hoa đã uống say, hơn nữa cô ta cũng đã qua đêm với Vương Thuấn Nghĩa, vì vậy cô ta tự nhiên mà không quá quan tâm.

"Ha hả, anh có thể giúp tôi sao? Đừng thổi da trâu! ” Triệu Nghiên Hoa lại uống một hớp rượu, lúc này trong lòng cô ta như được chống đỡ bởi một làn sóng tức giận, nếu không thì cô ta đã say mềm từ lâu rồi.

"Ha hả, Triệu tiểu thư, đừng coi thường người khác, Vương Thuận Nghĩa tôi chưa từng không làm được thứ mà mình muốn làm.” Thấy Triệu Nghiên Hoa đang chế giễu nhìn mình, Vương Thuấn Nghĩa không khỏi tức giận.

Anh ta kỳ thật cùng Triệu Nghiên Hoa không có quan hệ gì, chỉ là hôm nay đúng lúc ạnh ta buồn chán, vừa vặn nhìn thấy cô ta ở chỗ này, liền ghé qua tán gẫu, nhưng là tiểu cô nương cũng không để ý tới anh ta. Xuất phát từ bản tính hiếu thắng của một người đàn ông, Vương Thuấn Nghĩa đương nhiên không muốn bị một cô gái trẻ thất thường như Triệu Nghiên Hoa coi thường.

Nghe hắn tự tin như vậy, Triệu Nghiên Hoa trong lòng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.

"Anh có thể dạy cho một người một bài học được không? "

"Không vấn đề gì! Triệu tiểu thư, xin vui lòng cho tôi biết cô muốn tôi dạy cho ai một bài học? "Vương Thuấn Nghĩa hờ hững ôm Triệu Nghiên Hoa, nói một cách tự tin.

"Vậy chúng ta đi chỗ khác đi. ” Triệu Nghiên Hoa cầm chìa khóa, loạng choạng đứng dậy rời đi.

Vương Thuấn Nghĩa gọi những người anh em của mình để họ tự chơi, bản thân thì đi theo Triệu Nghiên Hoa và ra ngoài.

Vì Triệu Nghiên Hoa uống rượu nên chính Vương Thuấn Nghĩa đã lái xe của Triệu Nghiên Hoa, hai người ngựa quen đường cũ mà lái xe đến một khách sạn gần đó.

Trong khi lái xe, Vương Thuấn Nghĩa hỏi Triệu Nghiên Hoa: "Triệu tiểu thư muốn dạy ai một bài học? "

Sau khi uống rượu, Triệu Nghiên Hoa càng thêm cáu kỉnh, ngữ khí không tốt đáp: “Chuyện này anh không cần lo lắng, anh chỉ cần giúp tôi dạy cho cô ta một bài học là được, sau này tự nhiên sẽ có lợi. "

"Được rồi, nói cho tôi biết thông tin của cô ta đi, tôi sẽ tìm người làm việc đó. "Còn về những lợi ích mà Triệu Nghiên Hoa nói, Vương Thuấn Nghĩa không đề cập tới, bởi vì đối với một cô gái có tiền như cô ấy, vì thể diện của mình, giá cả tự nhiên sẽ không thấp hơn. Cũng không phải Vương Thuấn Nghĩa chưa từng làm qua loại chuyện này trước đây.

Triệu Nghiên Hoa tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt bắn ra một tia hung ác, âm trầm nói: “Nếu như... Nếu như anh có thể làm tay cô ta bị thương thì càng tốt. "