Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng

Chương 10: Biên cương tiểu thành 10



HAMIstore.

=*=*=*=*=

"Tôi không bị thương, anh nhanh uống thêm lọ này đi, vết thương nhất định sẽ càng mau khỏi."

Ngữ khí Hạ Thụy Trạch vừa vội vàng vừa thành khẩn, cậu xác thực không bị thương, trên cơ bản đều là tránh trên gác mái bắn lén, lần cận chiến cuối cùng lực lượng trên người đã sớm vượt qua đối thủ, càng đừng nói đám người đó còn bị ảnh hưởng bởi độc tố của mũi tên, rơi vào trạng thái suy yếu, thắng lợi nhẹ nhàng, thực tế trên người hoàn toàn không có một miệng vết thương nào.

Tay Trình Hoài Tiềm hơi khựng lại, thật sâu nhìn thẳng vào mắt Hạ Thụy Trạch, anh nhìn ra được cậu rõ ràng đang trông mong mình nhanh uống để có thể nhanh khỏe lại, cũng không phải giả vờ hào phóng hay khách sáo gì.

Vị đồng đội này, có đôi khi thật sự hào phóng vô tư làm cho anh phải kinh ngạc

Trình Hoài Tiềm trước đó lo lắng Hạ Thụy Trạch bỏ ra dược thủy khôi phục của mình trong lòng sẽ không thoải mái, anh không muốn vì một lọ thuốc mà phá hư quan hệ hợp tác của hai người, nhưng nếu đồng đội đã không để ý, anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt việc có lợi với mình, vì vậy giơ tay uống xong dược thủy.

Thêm một lọ thuốc tiến vào trong người, trạng thái của Trình Hoài Tiềm tựa hồ càng tốt hơn không ít, miệng vết thương trên người đều đã được Hạ Thụy Trạch băng bó tốt, anh cũng chẳng thèm để ý bản thân đang nằm trên một chiếc chiếu cói, cứ vậy thả lỏng cả người tiếp tục nghỉ ngơi.

Hạ Thụy Trạch đem hai bồn máu loãng dịch ra xa, sau đó đi tới ngồi vào mép gường, vừa lật tay, một đống vật phẩm xuất hiện ở giữa cậu cùng Trình Hoài Tiềm.

Ngoại trừ đồ vật tuôn ra từ trên người một binh sĩ Man tộc bình thường cùng một tinh anh Man tộc, giết chết hai tiểu đầu mục Man tộc giúp Hạ Thụy Trạch nhận được một viên bảo thạch độc dược cùng một bao mông hãn dược.

[ Mông Hãn Dược: có thể cho vào trong rượu, trà, có tác dụng gây mê rất mạnh ]

Mông hãn dược nhìn qua thì bình thường, nhưng vào thời khắc mấu chốt có thể sẽ là đạo cụ thiết yếu giúp đen ăn đen, Hạ Thụy Trạch không khỏi kinh hỷ.

Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy mông hãn dược thường xuất hiện trong tiểu thuyết hay chuyện xưa, tò mò cẩn thận quan sát bao bột phấn này một phen, nhưng rốt cuộc cũng không dám dựa vào quá gần, chỉ nhìn một lát Hạ Thụy Trạch liền thu lại.

Cuối cùng chính là phần thưởng sau khi giết chết đại đầu mục Man tộc, ngoại trừ nâng cao tố chất thân thể, còn nhận được hai vật phẩm:

[ Nỏ Tiễn (bạch sắc thượng phẩm): lực công kích lớn, tầm bắn xa, dài, tốc độ nhanh, sau mỗi giờ bổ sung thêm 60 mũi, sau mỗi phút tự động tăng thêm một mũi, mũi tên bổ sung có thể chồng lên, nhiều nhất là 120 mũi ]

[ Lôi Đình Đao Pháp (bạch sắc trung phẩm): một bộ công pháp với chiêu thức mạnh mẽ, uy lực cực lớn ]

Nỏ tiễn bạch sắc thượng phẩm rất dễ lý giải, so với nỏ tiễn hạ phẩm trong tay Hạ Thụy Trạch, không chỉ uy lực tăng lên, số lượng mũi tên cũng nhiều hơn, thậm chí có thể lưu trữ được nhiều mũi tên.

Nói thật, có nỏ tiễn thượng phẩm này, Hạ Thụy Trạch căn bản không cần lo lắng đến vấn đề mũi tên không đủ dùng.

Ngược lại quyển công pháp <Lôi Đình đao pháp> chưa từng xuất hiện bao giờ, hai người đều rất hiếu kỳ.

Trình Hoài Tiềm nửa ngồi dậy, tầm mắt chuyển động qua lại giữa đống vật phẩm trên giường cùng Hạ Thụy Trạch, cuối cùng suy sụp ngã xuống ván gỗ, theo bản năng nâng cánh tay che khuất đôi mắt, tạm thời không muốn nhìn thấy Hạ Thụy Trạch.

Giờ khắc này, anh sâu sắc cảm nhận được sự thất bại mà đám bạn xung quanh anh phải trải qua từ nhỏ đến lớn, anh giết đám Man tộc kia nhiều hơn Hạ Thụy Trạch thì thế nào? Vật phẩm nhận được còn không bằng một nửa của cậu!

Trình Hoài Tiềm giết chết 12 binh sĩ Man tộc bình thường, chỉ nhận được ba cuộn băng vải cùng một thùng nước khoáng, giết chết ba tinh anh Man tộc nhận được một lọ dược thủy khôi phục, giết chết ba tiểu đầu mục chỉ được một viên bảo thạch bạch sắc.

Anh đặt những vật phẩm mình nhận được lên giường, so sánh với Hạ Thủy Trạch quả là ít đến đáng thương.

Hạ Thụy Trạch sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng cười cười.

Biểu tình của Trình Hoài Tiềm cậu rất quen thuộc, mỗi lần cùng bạn bè chơi game, một khi đề cập đến việc có liên quan đến vận khí, ai cũng sẽ có loại vẻ mặt này.

Ngay lúc Hạ Thụy Trạch muốn mở miệng an ủi đồng đội đang thương tâm một chút, Trình Hoài Tiềm đột nhiên ngồi dậy, một ngón tay đặt lên môi cậu, thần sắc của anh trở nên nghiêm túc, hơi hơi nghiêng tai, tựa hồ đang chuyên chú lắng nghe âm thanh gì đó.

Hạ Thụy Trạch lập tức như ý thức được điều gì, ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, đồng thời duỗi tay tắt đi đèn pin.

Trong hầm một mảnh hắc ám, chỉ có từng đợt tiếng hít thở rất nhỏ của hai người truyền ra, cửa hầm ngoại trừ lắc rắc vài tia sáng, dường như còn một vài âm thanh gì đó.

Là Man tộc!

Hai người nghe thấy tiếng Man tộc từ bên ngoài truyền đến, tựa hồ có một lượng lớn Man tộc đang ở phụ cận gào thét, rất nhanh đã có Man tộc đá văng đại môn, tiến vào trong tiểu viện này tìm kiếm.

Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thả nhẹ hô hấp, tuy nghe không hiểu bọn chúng đang nói gì, nhưng trực giác nói cho họ biết, Man tộc đang tìm kiếm hai người.

"Ầm!"

Có Man tộc vọt tới phòng bếp, đem nồi niêu xoong chảo ném loạn hết lên, thậm chí còn đạp một phát vào tủ bếp xả giận.

Tâm của hai người cũng theo tủ bát nhảy lên một cái, cũng may tủ bát lay động hai cái cuối cùng vẫn vững vàng hạ xuống, chặt chẽ chặn lại cửa hầm phía sau, Man tộc không phát hiện dị thường, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Theo âm thanh từ trong sân dần dần nhỏ xuống, tiếng của Man tộc ngày càng xa, hai người liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bọn họ hiện tại không phải đang ở trạng thái toàn thịnh, nếu bị Man tộc bao vây, khẳng định không chỉ có 30 tên, đến lúc đó mới thật sự là muốn mạng.

"Bọn họ chắc chắn đang lùng bắt chúng ta khắp nơi, không bằng cứ trốn tạm ở đây, chờ qua đầu sóng ngọn gió lại tính tiếp."

Trình Hoài Tiềm chống tay ngồi dậy, hạ người dựa về phía Hạ Thụy Trạch, nhỏ giọng nói bên tai cậu.

Lỗ tai Hạ Thụy Trạch mẫn cảm giật giật, cơ thể không nhịn được hơi rụt lại, gật gật đầu tán đồng, ý thức được trong bóng đêm đồng đội có khả năng sẽ nhìn không thấy, vì vậy cũng nhỏ giọng nói:

"Được, vậy nghỉ ngơi thôi, chỗ tôi có bánh bao, thịt nướng với nước khoáng, chúng ta cứ lấp đầy bụng trước đã."

Dứt lời Hạ Thụy Trạch mở đèn pin lên, đặt nó qua một góc để ánh sáng không quá khuếch tán, sau đó lấy ra bốn cái bánh bao lấy được ban sáng, hai nhân thịt hai nhân rau, cậu chia cho Trình Hoài Tiềm một nửa.

Ngoại trừ cái này, Hạ Thụy Trạch còn xé một nửa khối thịt nướng mình nhận được cho anh, cuối cùng là bánh nướng phụ nhân cho cậu.

Nước khoáng thì hai người đều có, tự uống của mình là được.

Hạ Thụy Trạch chia đồ ăn, Trình Hoài Tiềm cũng yên lặng tiếp nhận, giờ khắc này anh có một loại cảm giác như bản thân đang cọ ăn cọ uống còn được bao dưỡng, nhưng cũng chẳng có cách nào, đồ anh nhận được căn bản không nhiều như của Hạ Thụy Trạch, mà anh thật sự đang rất đói bụng.

Chia xong thức ăn, Hạ Thụy Trạch đem cuốn <Lôi Đình Đao Pháp> đặt xuống trước mặt Trình Hoài Tiềm.