Vô Hạn Tế Đàn

Chương 1: Quan tài



Lúc Tạ Ký tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người rét run.

Không trung tràn đầy hỗn độn, tiếp nối với con sông uốn lượn đục ngầu phương xa thành một đường, màu sắc vừa đặc vừa nặng, ép người ta thở không nổi.

Anh dùng sức đè đè huyệt thái dương, đứng dậy khỏi mặt đất.

Hôm nay tròn một tuần Tạ Tuyền xuất viện, đã qua kỳ hạn bác sĩ bảo phải ăn kiêng, anh kết thúc công việc sớm dẫn người đi ăn lẩu chúc mừng, nhưng trên đường về va chạm với xe buýt đi ngược chiều, liền mất ý thức tại chỗ.

Xem cảnh vật xung quanh, vậy là anh đã tới âm phủ trong truyền thuyết?

Thế Tạ Tuyền đâu?

Trừ phi công tác có tình huống đặc thù, đại đa số thời gian Tạ Ký đều rất khoan dung, thường xuyên được người khác khen trầm ổn bao dung.

Nhưng hiện tại trên gương mặt thường xuyên cười đó lại hiện lên một tầng khói mù.

Làm một người hiện đại, Tạ Ký theo bản năng muốn lấy di động, sờ mó một hồi mới nhớ di động bị đâm cháy trên xe, trên người ngoại trừ quần áo đang mặc, cũng chỉ còn lại ví tiền và đồng hồ.

Chỉ có thể nhấc chân tìm.

Anh đang muốn nhích người, một bóng dáng đột nhiên từ dưới đất trồi lên.

Người nọ mặc một cây đen, đầu đội mũ đen dài, chỉ lộ ra một khuôn mặt trắng bệch nhọn dài, sau khi đợi anh nhìn lại, lại chậm rãi nhe ra hàm răng trắng sắc bén.

Tầm mắt Tạ Ký di xuống, áo choàng của đối phương phết đất, nhìn không ra có chân hay không.

Hình ảnh thảm thiết khi va chạm với xe buýt lần thứ hai hiện lên trong đầu.

Đối phương có thể là quỷ.

Nhưng anh cũng chưa chắc vẫn là người.

Quỷ hồn đợi nửa ngày, thấy anh không bị dọa sợ, hơi có chút thất vọng: “Chào mừng đi vào Bán bộ Phong đô Tứ tượng Phong hồn Luân hồi Hỗn độn Đại Tế đàn, ngươi còn có một cơ hội lựa chọn rời đi.”

Tạ Ký: “…”

Tạ Ký: “Cái quỷ gì đây?”

Quỷ hồn kinh nghiệm phong phú lặp lại: “Bán bộ Phong đô Tứ tượng Phong hồn Luân hồi Hỗn độn Đại Tế đàn. Còn có tên gọi tắt là Tế Đàn.”

“Phàm là kẻ sắp tử vong hoặc trong lòng có chấp niệm quá lớn, sẽ có tỉ lệ nhất định đi vào Tế Đàn, khi ngươi thông qua tầng cao nhất Tế Đàn, sẽ có được sinh mệnh mới, cùng với cơ hội thỏa mãn nguyện vọng.”

Tạ Ký: “Người cùng gặp tai nạn với tôi đâu?”

Quỷ hồn: “Không biết.”

Nói cách khác, Tế Đàn gì đó này đại biểu cho một lần sinh mệnh mới.

Các loại khả năng lóe nhanh trong đầu Tạ Ký.

Tình huống của Tạ Tuyền không rõ, có lẽ tránh được một kiếp, hoặc cũng có thể căn bản không có cơ hội tiến vào Tế Đàn.

Anh là một thương nhân, rõ ràng muốn thu bao nhiêu phải có đầu tư bấy nhiêu, nhưng bất kể là vì khả năng Tạ Tuyền cũng ở Tế Đàn, hay là vì tính mạng của mình, núi đao biển lửa anh đều phải xông vào một lần.

Anh hỏi: “Tổng cộng có mấy tầng, làm thế nào mới được gọi là thông qua?”

Quỷ hồn: “Tính cả ải tân thủquan, tổng cộng tám tầng, phương thức thông quan cụ thể xin tự khai quật trong trạm kiểm soát, ngươi có mười giây suy xét có chính thức tiến vào Tế Đàn hay không.”

Thấy thời gian cấp bách, Tạ Ký lựa chọn tiến vào.

Quỷ hồn: “Ải tân thủ bắt đầu, chúc vượt ải vui vẻ.”

Ánh sáng mỏng manh chiếu đến từ cửa sổ, khiến Tạ Ký miễn cưỡng đủ phân biệt được tình cảnh hiện tại.

Là một nhà vách đất được xây từ gạch đất, bốn phía chất đầy tạp vật.

Ngột thì ngột thật, chẳng qua không có hương vị kỳ quái gì.

Chỉ là anh không quá hiểu, vì sao sau mỗi lần truyền tống, anh đều sẽ ngồi dưới đất.

Còn may trong nhà vách đất không lạnh như nơi giống âm tào địa phủ vừa rồi, thậm chí còn có chút mềm mại.

Tạ Ký theo bản năng nhìn xuống dưới.

Sau đó thấy được một đống tiền giấy trắng.

?!

Anh đứng dậy khỏi đống tiền giấy, còn chưa kịp cảm thấy mạo phạm đã bị âm thanh ầm ĩ ngoài nhà vách đất thu hút.

“Cứu mạng a a a a a a!”

“Nó mở! Nó mở!”

“Đây rốt cuộc là địa phương nào, tôi phải về nhà!”

Tạ Ký lập tức phản ứng lại, trạm kiểm soát tân thủ anh ở còn có những người khác, có lẽ Tạ Tuyền cũng ở bên ngoài.

Lại bất chấp tiền giấy gì đó, anh kéo cửa gỗ khép hờ của nhà vách đất đi ra ngoài.

Màn trời gần tối, trong sân cũ nát gần trăm mét vuông chỉ treo bóng đèn mờ nhạt, mười mấy bóng dáng cả trai lẫn gái kéo dài đến mơ hồ không rõ.

Những người này đều trong độ tuổi từ mười bảy mười tám đến năm mươi, phần lớn lộ vẻ mặt khiếp sợ, bạn đẩy tôi tôi đẩy bạn muốn rời xa ngôi nhà ở cực đông.

Mà động tác đẩy cửa đột ngột của anh lại dẫn phát một vòng hét chói tai mới, thậm chí có người nhảy dựng lên tại chỗ.

“Fuck a a a a a a!”

“Làm sao lại có một quỷ khác bên này!!”

Tạ Ký quét trong đám người một vòng, không có Tạ Tuyền.

Anh không biết nên may mắn hay là mất mát.

Nhưng mà không đợi anh tự hỏi, cơ thể đã theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, khoảnh khắc không biết ai lại cất cao âm điệu lập tức lui về phía sau.

Ngay sau đó, một bóng đen từ phòng đông mọi người tránh còn không kịp bắn ra, ‘ầm’ nện thẳng bên chân anh.

Bóng đen kia miễn cưỡng có thể nhìn ra sinh thời là nam, sau gáy khó khăn lắm mới hợp thành một tầng da, toàn bộ xương cổ đứt gãy, độc lưu lại phần thịt teo tóp thối rữa.

Không chỉ cổ, toàn thân thi thể đều khô quắt, như là bị hút khô máu, tứ chi héo rút cứng đờ, hốc mắt lồi ra.

Tạ Ký: “…”

Cái Tế Đàn gì đó này có phải có ý kiến với anh không?

Đổi thành người khác suýt chút nữa bị thi thể ập vào mặt, không sợ chết khiếp cũng phải gào lên vài tiếng, nhưng Tạ Ký từng một mình du lịch rất nhiều nơi, thậm chí còn từng làm phóng viên mấy ngày trên chiến trường chân chính, từng trực diện đối mặt với máu tươi và tử vong.

Chỉ là xem qua nhiều, cũng không đại biểu thích xem.

Tạ Ký nhăn mi lại.

Tế Đàn rốt cuộc là nơi thế nào.

“Mọi người đều thấy đó, đây là kết cục khi muốn rời khỏi trạm kiểm soát, nếu muốn rời khỏi Tế Đàn, chỉ có thể hoàn thành xong nhiệm vụ.” Một người đàn ông trung niên mập mại thể hình đẫy đà đứng ra khỏi đám người, trên mặt không những không kinh sợ, ngược lại hòa hợp êm thấm, “Nhìn người ta đi, đều là người mới, người anh em này vừa đẹp tâm lý còn ổn định.”

Thanh niên bên người mập mạp trợn mắt, nịnh nọt nói: “Tâm lý tốt mấy cũng không thể so với anh Vương và chị Vương được, vừa rồi bọn tôi sợ tới mức tè ra quần, hai vị các anh thân kinh bách chiến, chỉ kêu một tiếng mưa gió bất động yên như núi.”

Mập mạp rõ ràng rất hưởng thụ lời thanh niên nói, tươi cười càng sâu vài phần.

Còn người phụ nữ bên cạnh lại không quá kiên nhẫn với mập mạp: “Được rồi, đẹp nhưng không xài được ở Tế Đàn còn thiếu sao.”

Nói rồi liếc nhìn bóng hình ven tường, lại giống như có chút kiêng kỵ, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Đều vừa đến trạm kiểm soát này, chạy nhanh tình xem có manh mối gì không.”

Tạ Ký nghe bản thân trong một phút từ người mới ưu tú trở thành đẹp mà không xài được, cảm thấy rất thú vị.

Mập mạp nghe lệnh tuyệt đối của người phụ nữ, dẫn mấy người mới còn có thể đứng khỏi mặt đất di chuyển đến phòng khác cùng người phụ nữ.

Mọi người tản ra, Tạ Ký liền thấy bóng người mà người phụ nữ vừa rồi trộm liếc, tuy là Tạ Ký nhìn quen các kiểu mỹ nhân trong ngoài nước, cũng không khỏi cảm thấy kinh diễm.

Thanh niên đứng ven tường hẳn còn chưa đến hai mươi tuổi, vẻ đẹp mang tính xâm lược cùng ngây ngô còn sót lại hỗn tạp ra cảm giác đánh sâu mãnh liệt.

Chỉ là sắc mặt quá tái, đôi môi mỏng gần như không mang theo chút huyết sắc.

Nhưng điều hấp dẫn Tạ Ký không phải khuôn mặt thanh niên, mà là trường đao đeo bên hông thanh niên.

Vỏ đao đơn giản mà tinh mỹ, không hợp với sân nông thôn lụi bại, hơn phân nửa là đồ vật tự mang.

Phỏng chừng thanh niên này giống với mập mạp và người phụ nữ, đều không phải người mới lần đầu tiên vào trạm kiểm soát.

Nhưng ấn theo lời quỷ hồn, anh bị truyền tống vào trạm kiểm soát tân thủ.

Nói như vậy ải tân thủ đều là ải dạy học cho người mới thích ứng, xem ra thành phần ải tân thủ của Tế Đàn rất phức tạp.

Trong sân có vài gian nhà ở, mà bọn mập mạp ăn ý tránh đi phòng đông bắn ra thi thể.

Mặt khác Tạ Ký cảm thấy rất có hứng thú với phòng đông.

Vừa vào trạm kiểm soát liền nhìn thấy người chết, cơ hội trùng sinh này tuyệt đối không tốt như vậy.

Hiện tại anh mới đến, hai mắt đều mờ mịt, ít nhất trước phải làm rõ được mình phải đối mặt với thứ gì.

Đồng thời khi anh nhích người, thanh niên cũng di chuyển.

Bọn họ cùng nhau đi về phía phòng đông.

Tạ Ký lăn lộn làm ăn nhiều năm, quen thuộc mà lôi kéo làm quen: “Cậu quen hai người kia?”

Anh cùng Tạ Tuyền gặp chuyện trên đường ăn lẩu trở về, không phải mặc chính trang, mà là một bộ đồ hưu nhàn tay ngắn quần dài tối màu, giọng điệu nói chuyện tự nhiên, khóe môi trời ban ý cười khiến người ta không tự giác thân cận.

Thanh niên lắc lắc đầu.

Tạ Ký tùy ý nói: “Trông cậu cũng trạc tuổi em trai tôi, mười tám không?”

Thanh niên: “Mười chín.”

Tạ Ký: “Thế cậu lớn hơn em ấy một tuổi, tôi tên Tạ Ký, cậu tên là gì?”

Thanh niên rốt cuộc nghiêng đầu nhìn anh, cặp con ngươi nhạt màu kia chớp chớp, chậm rãi mở miệng: “Giang Tễ Sơ.”

Tạ Ký đại khái có phán đoán.

Là đứa trẻ không quá thích nói chuyện, nhưng rất có lễ phép, loại hình này anh cũng gặp qua không ít.

Chính giữa căn phòng đặt một cái quan tài đã mở, Tạ Ký vừa thấy tâm tình bình tĩnh liền huýt một tiếng.

Nắp trượt trái phải.

Nắp quan tài có khắc ba chữ khải ‘Ngưu Khố Ngân’, là tên họ người chết bên trong.

Chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài, Ngưu Khố Ngân cũng khoảng sáu mươi tuổi, tuy rằng da có đốm đồi mồi, nhưng xương thịt cân đối, thế cho nên không có vẻ gì là cáu kỉnh, ngược lại còn có vài phần hòa ái.

Nếu bỏ qua vết máu mới mẻ bên khóe miệng kia.

Mập mạp đã dẫn người đi kiểm tra xong một phòng, sau khi ra nhìn thấy người mới vừa rồi đứng bên cạnh quan tài, trao đổi ánh mắt với người phụ nữ.

Bọn họ sợ đồ vật trong quan tài lại tập kích lần nữa, nên không qua đó, hiện tại xem ra không có tính công kích gì, vì thế người phụ nữ tiếp tục đi lục soát nơi khác, mập mạp dẫn theo hai người mới đi đến bên quan tài.

“Người này hẳn chính là boss của trạm kiểm soát này.” Mập mạp giáo dục nói với mấy người mới phụ thuộc vào bọn họ, “Ải tân thủ phàm là có chút đầu óc, tỉ lệ sống sót đều không thấp.”

“Có trạm kiểm soát sẽ nói rõ điều kiện qua cửa, có không, nhưng bất kể là trạm kiểm soát nào cũng sẽ có phương thức qua cửa vạn năng —— Hoàn thành tâm nguyện của boss trạm kiểm soát. Do đó hãy tận lực tôn trọng boss trạm kiểm soát.”

Tạ Ký nghe vậy nhìn về phía mập mạp.

Hoàn thành tâm nguyện của boss trạm kiểm soát…

Nhưng nếu nằm trong quan tài chính là boss, vậy không phải boss đã chết rồi sao.

Không đúng.

Tạ Ký nhìn lại vết máu trên khóe miệng ông lão trong quan tài.

Có lẽ đối với boss trạm kiểm soát mà nói, đây mới là một loại ‘sống’.

Mập mạp vẫn có ý mượn sức, lấy trong túi ra một hộp cháo bát bảo đưa cho anh: “Tôi tên Vương Đán, người anh em xưng hô thế nào?”

Tạ Ký trả lời tên của mình.

Vương Đán: “Hai người ở chỗ này có phát hiện gì không? Chúng ta đều vì thông qua trạm kiểm soát, hẳn nên là đồng đội đoàn kết một lòng, có thể trao đổi manh mối, hỗ trợ lẫn nhau.”

Vương Đán vừa nói vừa kéo cái nắm cháo bát bảo, thỏa mãn nhấp một ngụm.

Ngón cái Tạ Ký vuốt ve thân hộp.

Trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, Vương Đán nguyện ý chia sẻ đồ ăn, đây là một loại thiện chí chói lọi.

Nếu thật sự không có xung đột lợi ích, anh không ngại liên thủ với mập mạp.

“Tạm thời chỉ biết ông lão nằm bên trong tên là Ngưu Khố Ngân.” Tạ Ký cười cười, ở trước mặt Vương Đán kéo nắp cháo bát bảo.

Nhưng anh còn chưa nhấp một ngụm, một xung lực bỗng nhiên đâm về phía anh từ bên phải.

Lực đạo đến đột nhiên không kịp phòng ngừa, đúng lúc đập vào eo Tạ Ký.

Anh đứng không vững, cháo bát bảo rời tay rơi xuống, toàn bộ rưới lên mặt ông lão trong quan tài.

Tạ Ký: “…”

Những người khác: “…”

Câu “tận lực tôn trọng boss trạm kiểm soát” của Vương Đán vừa rồi còn văng vẳng bên tai.

Sắc mặt hồng nhuận của ông lão không biết là vì nước cháo bát bảo hay là thứ gì khác mà hồng lộ ra trắng, trắng lộ ra đen.

Tạ Ký cảm thấy mình làm đổ không phải là cháo bát bảo, mà là tính mạng của mình.

Anh nhìn đầu sỏ gây tội chậm rãi ngồi dậy khỏi vòng eo của mình, thanh niên vừa được mình khen lễ phép trong lòng vẫn lễ phép như cũ, hơi xấu hổ mà thấp giọng nói: “Tôi nói tôi không cố ý, anh tin không…”