Vợ Hiền

Chương 15



Dịch + beta: Bánh

———

Cái gọi là ngày lễ, chính là dùng mấy nghi thức tâm linh như một liều thuốc an thần, làm giảm nhẹ đi những mối lo về gánh nặng cơm áo gạo tiền của con người trong chốc lát.

Sau ngày mùng Một, 15 ngày Tết trôi qua như một cái chớp mắt.

Trời xanh mây trắng, Tết Âm Lịch cứ thế mà trôi qua theo vòng tuần hoàn của ngày và đêm.

Đêm hôm Tết Nguyên Tiêu, Tần Khanh đem một mẻ bánh trôi vừa mới ra lò ra từ trong bếp.

Lớp gạo nếp mềm dẻo bọc lấy nhân mè đen nguyên chất thơm lừng, từng viên bánh trôi tròn trĩnh trắng nõn như viên ngọc, cảm giác ấm áp chạy thẳng từ vòm họng xuống dạ dày, để lại vị thơm ngọt nơi khóe miệng.

Bánh trôi bánh trôi, đoàn đoàn viên viên.

Để cầu phước lành, Tần Khanh còn cố ý bỏ đống bánh trôi vào trong cùng một cái chén.

Cậu múc một miếng nóng hổi lên, lúc đang chuẩn bị đưa vào miệng, Quý Lãng liền lải nhải bên tai, vô cùng gây mất hứng: “Chú ý đường máu, chú ý đường máu.”

Nhưng Quý Lãng quản nghiêm khắc như thế cũng không trách được.

Tần Khanh là tên nghiện đồ ngọt, lúc mới mang thai cũng không biết kiềm chế, mà lúc đó Quý Lãng mới làm cha, tất nhiên là còn chưa ý thức được mình phải chú ý đến những việc gì.

Thế là Tần Khanh thích ăn gì, anh sẽ mua luôn cái đó, không những không can thiệp vào thói quen ăn uống của cậu, mà còn có thể gọi là cố tình nuông chiều dung túng.

Cũng vì vậy mà lúc cầm giấy khám thai lần thứ hai trên tay, hai người nhìn chỉ số đường máu cao chót vót, xây xẩm mặt mày.

“Mức đường máu quá cao trong lúc mang thai sẽ rất dễ khiến thai nhi phát triển quá mức, trở nên thừa cân và quá khổ, dẫn đến hiện tượng khó sinh hoặc là các bệnh chứng rất nghiêm trọng.”

Quý Lãng đọc được những điều này trên mạng.

Anh đưa mắt nhìn bụng Tần Khanh, rồi lại tiếp tục xem điện thoại, sau đó liền dọn hết đống đồ ngọt trong nhà, bỏ vào bao rồi đem vứt trước tiếng khóc than ai oán của người kia.

Thế là từ đó về sau, Tần Khanh muốn ăn đồ có đường đều phải chịu sự kiểm soát chặt chẽ của Quý Lãng.

“Không ăn thì phí lắm.”

Tần Khanh thử nếm một chút, dùng thìa khuấy đều trong chén, không nỡ đem đi bỏ, nhưng cũng không dám bỏ vào miệng ăn.

“Để anh ăn giúp cho.”

Bàn tay to của Quý Lãng duỗi ra, bưng cả chén cùng muỗng về phía mình trước ánh mắt đầy tiếc nuối của bà xã.

“Có một nhà hàng mới mở gần chỗ công ty, đồ ngọt ở đó rất ngon.”

“Sinh con xong, anh dẫn qua đó ăn.”

Quý Lãng lấy cái muỗng tách hai viên bánh trôi đang dính vào nhau ra, rồi lại múc một cục lên.

Cho người ta một quả khế lại được trả hẳn một cục vàng, Tần Khanh nghe thế bỗng thấy vui hẳn.

Cậu còn đang chuẩn bị hỏi thêm một chút, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên bình vốn có của đêm nay.

Quý Lãng móc điện thoại ra, đầu tiên là nhìn xem ai gọi tới, sau đó liền lộ ra vẻ đau đầu.

“Khải tử, cẩu độc thân thì không ăn lễ à?” Quý Lãng nghe máy, vừa mở miệng là lại trêu chọc ông anh già.

“Quý Lãng, có chuyện lớn rồi.” Chu Sùng Khải thở gấp, giọng điệu cũng không cợt nhả như mọi khi nữa.

Chỉ trong vài giây, Tần Khanh có thể thấy biểu cảm của Quý Lãng thay đổi nhanh như chớp.

Người kia khẽ nhìn cậu một cái, rồi lại thấp giọng nói chuyện với người kia bằng một vài tiếng lóng mà cả hai vẫn hay dùng, sắc mặt không còn nhẹ nhàng như lúc vừa nãy nữa.

Quý Lãng cúp điện thoại, buông muỗng xuống rồi đứng dậy.

“Khanh Khanh, công ty có chút chuyện, giờ anh phải qua đó xử lý một chút.”

Tần Khanh không phản ứng kịp, vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn anh ngơ ngác.

Quý Lãng lấy áo khoác đang vắt trên sô pha lên, đi nhanh ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua bàn ăn, anh dừng lại, khom lưng hôn lên trán Tần Khanh như để xin lỗi.

“Anh sẽ cố về sớm ha.”

Tiếng đóng cửa vẫn còn quanh quẩn đâu đây, Tần Khanh chớp mắt, ngây ngốc sờ vào trán mình, hình như vẫn còn đọng lại chút nhiệt độ vẫn chưa kịp tan đi.

Cậu mím môi, từ từ nhấc đũa lên, gắp những món ăn tinh xảo được bày trên bàn một cách thản nhiên.

“Ăn miếng bánh trôi rồi hẵng đi thì tốt biết mấy.” Tần Khanh khẽ than thở một câu, ăn không được bao nhiêu đã buông đũa, không ăn nổi nữa.

Cậu đứng dậy dọn dẹp cơm thừa canh cặn trên bàn, đem hết hơn phân nửa đồ ăn còn sót lại đặt vào trong phòng bếp.

Bàn tay trắng nõn úp xuống, những chiếc đĩa sứ đầy ắp thức ăn cũng đổ xuống theo, hỗn hợp đủ màu sắc đều bị trút vào ống cống, bên trong còn có mấy miếng bánh trôi trắng nõn mềm mại.

———–

Kim giây trên đồng hồ treo tường phát ra tiếng kêu tích tắc, đèn đầu giường được bật lên, nhưng lại không thể phá tan đêm đen sâu thẳm.

Tần Khanh do dự, cậu muốn nhắn tin cho Quý Lãng, nhưng soạn tin nhắn một hồi rồi lại lặng lẽ xóa sạch.

Chắc là anh ấy đang bận lắm.

Cậu khẽ cắn môi, dùng móng tay khẽ gõ vào giao diện khung chat, cuối cùng vẫn là không kiềm chế nổi, nhắn cho anh một tin.

“Còn phải lâu lắm sao anh? Trên đường về nhớ chú ý an toàn.”

Tất nhiên là Quý Lãng không thể trả lời ngay, Tần Khanh ôm điện thoại đợi tới mười phút, cũng không thấy có bất cứ tin nhắn mới nào.

Cậu gác điện thoại lên tủ đầu giường, có chút mất mát mà rúc vào trong chăn.

“Ba ba tăng ca mất tiêu rồi.” Tần Khanh vén vạt áo lên, đặt tay lên bụng bầu, khẽ vuốt ve.

Đêm nay không có ai mát xa bụng cho cậu cả, Tần Khanh chỉ có thể tự mình thoa dầu oliu một cách qua loa cho xong chuyện, nhưng loại dầu này rất khó thấm, giờ cái bụng cậu toàn là dầu dính nhớp, cảm giác không dễ chịu cho lắm.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, mọi giác quan của con người đều nhạy bén hơn bao giờ hết, Tần Khanh xoa đến nỗi tay mỏi nhừ, lúc đang chuẩn bị ngưng thì lại cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình có gì đó vừa khẽ động đậy.

Cậu ngẩn ra vài giây, sau khi nhận ra được đó chính là con mình vừa động, lập tức bật dậy, chút buồn ngủ khó khăn lắm mới tích cóp được cũng biến đi đâu mất tăm.

Tần Khanh lại áp tay lên bụng mình, vừa hồi hộp lại vừa kiên nhẫn mà chờ đợi phản ứng của con mình, chỉ sợ khoảnh khắc lúc nãy chỉ là ảo giác tốt đẹp trước khi đi ngủ của chính mình.

Cục cưng trong bụng như cũng cảm nhận được sự chờ mong của Tần Khanh, một lát sau lại dùng cái chân nhỏ khẽ đạp một chút.

“Động! Động!” Âm cuối của Tần Khanh đã mất khống chế mà phát run, cậu che bụng lại, hưng phấn giống như mình đã đạt được giải quán quân trong cuộc thi nào đó.

“Cục cưng ơi?” Cậu thử kêu một tiếng, vật nhỏ trong bụng lại giống như biết được có người đang cổ vũ cho mình, lại càng dùng sức cử động.

Con của cậu đang chào hỏi cậu, đang cố gắng cho cậu thấy sức sống mãnh liệt của nó.

Tần Khanh vô cùng vui mừng, cậu cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Quý Lãng theo bản năng.

Nhưng khi cậu mở số điện thoại của anh lên, lớp giấy niêm phong bên ngoài cánh cổng ký ức lại bị xé toang ra, sự đau thương ập tới, không gì có thể ngăn cản nổi.

Tấm lưng gầy run lên như một con bướm đang hấp hối sắp lìa đời, đầu ngón tay Tần Khanh dừng lại giữa không trung, mãi vẫn không buông xuống được.

Cậu chưa bao giờ quên được.

Mọi chuyện tai bay vạ gió này, đều là lỗi của một mình cậu.

Một cuộc điện thoại chỉ vỏn vẹn ba phút, lại khiến con tàu sinh mệnh trượt khỏi đường ray, lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

“Khanh Khanh, đừng sợ, anh sẽ tới đón em ngay.”

Đó là câu cuối cùng mà Quý Tiên Sinh để lại cho cậu.

Mười phút trước khi vụ tai nạn xảy ra, cậu đã gọi điện thoại nói cho người kia chuyện mình mang thai.

Ngoài cửa sổ khoa sản lầu hai, có một cây hoa lựu đang nở rộ, sắc đỏ như máu, đỏ đến nỗi khiến tim người đập mạnh.

Cậu ngồi ngoài hành lang, chờ anh thật lâu, lâu đến nỗi đôi mắt bị bị sắc hoa đỏ rực làm cho bỏng rát.

Quý Tiên Sinh của cậu không tới được, nhưng cậu cũng không nề hà gì mà cứ mãi đợi anh như thế.

Cuối tháng 8, khi cái nóng của trời hè vẫn còn chưa nguôi ngoai, cảm giác rét lạnh của mùa đông đã xâm nhập vào tận sâu trong thân thể.

Chính cậu, chính cậu là kẻ đầu sỏ, là khởi nguồn của trò hề bi thảm này.

Tàn tích phá hủy đóa hồng, trái tim trải qua biết bao lần tan vỡ, từ những lần bừng tỉnh giữa đêm khuya, cùng cả sự hối hận từ tận sâu trong tim đều bị nhấn chìm trong nước mắt.

Tần Khanh không ngủ nổi nữa, cậu mắc phải chứng mất ngủ, lại sợ thuốc ngủ sẽ làm hại đến đứa con trong bụng, chỉ đành phải ngồi cô độc một mình cho tới khi ánh bình minh ló dạng.

Quý Lãng làm sao biết được, đối với Tần Khanh mà nói, liều thuốc ngủ tốt nhất chưa bao giờ là những câu thơ da diết đẹp đẽ, mà là tiếng tim đập mạnh mẽ lại ổn định truyền tới từ nơi lồng ngực anh.

Điện thoại rơi xuống, Tần Khanh nằm lại trên giường một cách máy móc.

Cậu nghiêng mình, cả thân thể cuộn tròn giống như một cái kén.

————–

Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___ hoặc Wo/rd/p/r/ess peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!

———–

Mãi cho tới nửa đêm, Quý Lãng mới bò lên trên giường, trên người còn có vương chút hơi nước nóng hổi cùng mùi sữa tắm.

Anh vén một góc chăn lên, nhẹ nhàng nằm vào sau Tần Khanh, đưa tay ôm eo cậu.

Mấy tháng trước, Tần Khanh vẫn còn cái eo nhỏ, anh chỉ cần dùng một cánh tay cũng có thể ôm trọn, cũng đủ để có thể ôm cậu vào lòng một cách dễ như trở lòng bàn tay.

Giờ thì lại không được rồi, Quý Lãng bật cười.

“Cuối cùng anh cũng về.” Tần Khanh chậm rãi nằm thật ngay ngắn, giọng cậu có hơi khàn, nhưng không phải là kiểu khàn do đang ngủ lại bị đánh thức.

“Em không ngủ được sao?” Quý Lãng điều chỉnh tư thế, để Tần Khanh có thể gối đầu lên cánh tay anh.

“Muốn chờ anh về ngủ chung.” Tần Khanh vùi mặt vào trong cổ anh, giọng điệu mềm như bông, thật giống như đang làm nũng.

“Quý Lãng, hôm nay cục cưng đá em.” Cậu cầm bàn tay đặt dưới chăn của Quý Lãng lên, dán vào trên bụng mình.

Quý Lãng nghe xong cũng rất phấn khởi, anh sờ soạng hai vòng, nhưng hình như cục cưng lại không thích anh cho lắm, đợi suốt nửa ngày vẫn không cử động cái nào.

“Hình như cục cưng ngủ mất rồi.” Quý Lãng rút tay về, choàng tay lên bả vai Tần Khanh.

“Anh chờ thêm chút nữa đi, con sẽ cử động mà.” Tần Khanh kéo ống tay áo của người kia, giọng điệu có chút nóng nảy, cậu vô cùng muốn chia sẻ sự vui sướng khi lần đầu tiên thấy con mình động cho người cha còn lại của đứa nhỏ, thế nên mới chờ tới giờ này.

Đêm nay Quý Lãng đã phải dự tận mấy cuộc họp khẩn cấp, vất vả lắm mới được về ôm Tần Khanh rúc vào trong chăn, được ngủ chung cùng một giường với bà xã vừa thơm tho vừa mềm mại của mình.

Một khi hệ thần kinh luôn căng thẳng đã được thả lỏng, liền sẽ kéo theo sự mệt mỏi khôn cùng.

“Khanh Khanh, đêm nay anh mệt quá, ngày mai chúng ta lại thử có được không?” Quý Lãng dùng môi hôn lên tóc Tần Khanh, giống như đang dỗ ngọt một bạn nhỏ đang cố tình quậy phá.

Tần Khanh há miệng thở dốc, nhưng cũng không nói ra bất cứ lời đồng ý hay cự tuyệt nào.

Tựa như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, dập tắt ngọn lửa hưng phấn.

Cảm giác mất mát cũng bắt đầu dâng lên từ sâu tận đáy lòng.

Cậu không trả lời, nhưng trên thực tế, Quý Lãng cũng không cần cậu phải trả lời nhỉ.

Anh sẽ chờ mong đứa con của chúng ta sao anh? Tần Khanh buông tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của người đàn ông trong đêm tối.

Mặt mày tuấn lãng, ngũ quan góc cạnh, khóe môi hơi hạ xuống một cách rất tự nhiên.

Dù anh có bày ra vẻ vô hại nhất cũng luôn là bộ dáng thờ ơ lạnh lùng với người khác.

Tần Khanh biết, chuyện Quý Lãng làm cha là chuyện anh không hề mong muốn.

Quý Tiên Sinh gieo gió, lại bắt Quý Lãng lại phải gặt bão một cách vô duyên vô cớ.

Nếu không có đứa nhỏ này, có lẽ Quý Lãng đã đòi ly hôn với cậu ngay ngày đầu tiên anh tỉnh lại rồi.

Anh không thích trẻ con, nhưng cũng sẽ không bao giờ trốn tránh trách nhiệm.

Cho dù hiện thực là thế, Tần Khanh vẫn ôm một hy vọng thật ích kỷ, cậu mong Quý Lãng cũng có thể cho đứa con này một chút tình thương.

Cậu nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện hết lần này lại tới lần khác.

——

Lời nhắn của tác giả: Cả nhà iu có phát hiện ra chuyện cả hai người đều chưa từng thổ lộ tình cảm với nhau bao giờ chưa, Tiểu Quý và Khanh Khanh đều cần một cơ hội để bộc bạch đó nha!