Vợ Hiền

Chương 18



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch + beta: Bánh

———–

Cơn đau bụng đến bất ngờ làm Tần Khanh không thể chủ quan trước tình trạng sức khỏe của mình nữa.

Bác sĩ khoa sản nói cho cậu biết, áp lực tinh thần, cảm xúc thất thường đều sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi, thậm chí còn có thể gây ra tình trạng sinh non hoặc dị tật bẩm sinh cho đứa trẻ.

Tần Khanh rất lo cho đứa nhỏ trong bụng mình, làm kiểm tra xong liền tính toán bước tiếp theo nên làm những gì.

Cậu vẫn còn một vài vụ án cần giải quyết, nhanh chóng hoàn thành rồi xin nghỉ vậy, ở nhà yên tâm dưỡng thai chờ ngày sinh.

Sau khi trở về từ bệnh viện, Tần Khanh vốn dự định sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, ai ngờ đêm đó lại bị Quý Lãng say mèm quậy phá một hồi, lại còn như mất trí mà quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo lúc nửa đêm, mãi cho đến sáng hôm sau, trên đầu gối xuất hiện hai mảng bầm tím, cậu mới bắt đầu thấy sợ.

Lúc này Tần Khanh mới thật sự ngoan ngoãn nằm một ngày, lại xin công ty cho nghỉ luôn ngày thứ Hai.

Quý Lãng vẫn còn ám ảnh với chuyện kia, tất nhiên là không yên tâm để cậu ở nhà một mình. Anh quyết định bổ sung thêm phần việc cho Dì Tôn, dặn bà phải đến sớm hai tiếng mỗi ngày, bên cạnh việc nấu nướng dọn dẹp, nếu Tần Khanh có cảm thấy không khỏe chỗ nào thì phải báo cho anh ngay lập tức.

8 giờ sáng, Quý Lãng đứng thay giày ở chỗ lối ra vào, vơ lấy chùm chìa khóa xe từ trong hộp đựng, tiếng kim loại va vào hộp nhựa vang lên, phá tan bầu không khí như đang bị đóng băng, anh quay đầu nhìn về phía người kia, Tần Khanh đang đưa lưng về phía anh, lặng yên giải quyết chén cháo.

Ngoại trừ cái bụng bầu tròn vo, quá trình mang thai cũng không làm Tần Khanh có da có thịt thêm được chút nào.

Tay chân dưới lớp áo len cùng quần ở nhà vẫn thon thả mảnh khảnh như vậy, tư thế ngồi để lộ ra cổ chân tinh tế trắng nõn như tuyết, cùng với đôi tất trắng ngây thơ, đây là một loại hấp dẫn không nói thành lời.

“Khanh Khanh, anh chuẩn bị đi làm đây.”

Quý Lãng hắng giọng, mở miệng lên tiếng, nhưng hai chân vẫn như bị dính keo ngay tại chỗ.

“Ừm, đi đường nhớ cẩn thận.”

Tần Khanh hơi cúi đầu, dùng cái muỗng khuấy chén cháo gạo lức, không thèm quay lại nhìn anh một cái.

“Khanh Khanh…” Cổ họng Quý Lãng thắt lại, anh hé miệng gọi một tiếng, giọng điệu có chút lúng túng.

“Hôm nay em có muốn đến công ty ở với anh không?” Quý Lãng thử hỏi một câu, những gì mà Chu Sùng Khải từng kể bỗng hiện lên trong đầu anh.

Vừa dứt lời, sống lưng đang cứng còng của Tần Khanh khẽ run một chút, Quý Lãng liền biết mình đã hỏi đúng rồi.

“Dạo gần đây việc công ty rất bận mà? Em đến chỉ tổ gây thêm phiền toái.”  Cậu xoay cán muỗng, cắn môi do dự.

“Em cứ ở trong phòng làm việc của anh là được, không sao đâu.”

“Tranh thủ ăn cháo đi, anh sẽ đợi em thay quần áo.”

Quý Lãng dứt khoát đổi sang giọng điệu nghiêm khắc một chút, quyết định thay cho Tần Khanh.

Lúc này nỗi lo lắng của Tần Khanh mới bị xua tan, cậu ăn sáng xong liền ngoan ngoãn về phòng thay quần áo.

Lúc ô tô chuẩn bị nổ máy, Quý Lãng nghiêng người thắt đai an toàn thật kỹ cho cậu, sẵn tiện đổi hướng thổi gió của quạt điều hòa trong xe qua chỗ khác.

“Buổi sáng có khi anh sẽ không ở trong phòng làm việc, em có thể dùng máy tính bảng nghe nhạc hoặc xem video.”

“Có gì thì phải gọi cho anh ngay, còn cần gì thì cứ nhờ mấy cậu trợ lý bên ngoài là được.”

Quý Lãng vừa quay vô lăng vừa lải nhải dặn dò cậu, giống như người mà anh đang chở chính là một em bé sắp đến cơ quan của ba mẹ chơi.

Tần Khanh bị suy nghĩ hài hước này làm cho buồn cười, khóe môi cậu cong cong.

Cậu sờ vào bụng mình theo thói quen, cục cưng trong bụng cũng đá vào lòng bàn tay cậu đầy phấn khích.

Tới công ty rồi,  Quý Lãng đi chậm lại, sánh bước cùng Tần Khanh, đặt một bàn tay ngay chỗ xương cụt của cậu, tạo thành một vòng tròn bảo vệ đơn giản.

Cách bài trí trong công ty vẫn không thay đổi gì nhiều, thang máy lên tới tầng lầu của công ty Quý Lãng, Tần Khanh có thể tìm đúng chỗ mà không cần phải suy nghĩ nhiều, tốc độ phản ứng còn nhanh hơn so với chủ nhân của cái phòng làm việc này.

Người trong công ty đã quá quen với sự xuất hiện của Tần Khanh, đi ngang qua nhau còn sẽ gật đầu chào cậu, ý muốn nói “Chào bà Quý.”

Hai người mới vừa đi đến cửa phòng làm việc, Chu Sùng Khải đã từ đâu xuất hiện.

“Ôi, ngọn gió nào đã đưa em dâu tới đây vậy?” Người đang ôm cây đợi thỏ dùng khuỷu tay chọc vào “con thỏ” trông không giống con thỏ nhất, tặng kèm một ánh mắt bỡn cợt.

“Lão Quý, sắp lên chức cha rồi nhỉ, hèn gì lại muốn đưa em dâu tới đây khoe khoang.”

Tần Khanh biết mặt mấy người anh em thân thiết của Quý Lãng, cậu bị chòng ghẹo đã quen, chỉ đành cười chứ không lên tiếng.

“Hôm nay Tần Khanh nghỉ phép, em dẫn em ấy đến đây chơi.”

Quý Lãng sợ Tần Khanh không thích ứng được với cái miệng dẻo quẹo của Chu Sùng Khải, đành phải đổi chủ đề để dời đi mục tiêu của y.

“Uầy, em dâu cứ ngồi thoải mái đi. Bên anh có chút việc, cho anh mượn Quý Lãng một chút nhé.”   Chu Sùng Khải cười thân thiện, khoác tay lên vai Quý Lãng.

Quý Lãng cố gắng chịu đựng ham muốn hất văng cái giò heo kia ra, quay sang dặn dò Tần Khanh, “Khanh Khanh, em cứ vào phòng làm việc của anh nghỉ ngơi đi, xong việc anh sẽ qua với em ngay.”

Tần Khanh ngoan ngoãn gật đầu, chào Chu Sùng Khải rồi đi vào trong.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh nắng rực rỡ tới mức cửa sổ kính cũng được ấm áp lây.

Tần Khanh bước đến bên bức tường làm bằng kính, đã lâu rồi cậu mới được quan sát dòng người hòa cùng cảnh xe cộ tấp nập từ góc này.

Bây giờ đang là giờ cao điểm, người đi đường túa ra trên phố trông thật giống như những con kiến nhỏ, vội vội vàng vàng.

Tần Khanh nhắm mắt lại, tựa trán vào mặt gương sáng loáng mát lạnh, đáy lòng tĩnh mịch như một con cá voi đang chìm vào đáy biển*.

*Khi một con cá voi chết, xác của nó sẽ dần chìm từ từ xuống đáy biển, người ta nói cá voi chìm xuống cũng tượng trưng cho một chu kì của cuộc sống vậy, sinh ra từ biển, đến lúc chết vẫn trở về với biển, không cần biết liệu kiếp sau có còn được tái sinh hay không, nhưng kiếp này, dù chỉ còn là một cái vỏ rỗng, em vẫn muốn quay về nơi mà em gọi là “nhà” (nguồn: Baidu)

Hai tiếng “Cốc Cốc” ngắn ngủi vang lên, Tần Khanh không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn vào cậu trợ lý tên Tiểu La đang đứng thấp thỏm ngoài cửa.

“Tần ca.” La Nam thấy người sếp lạnh lùng của mình đang không có ở đây, vẻ lo lắng trên nét mặt cũng không còn nữa.

“Chuyện gì vậy?” Tần Khanh nhẹ nhàng hỏi, cậu trợ lý nhỏ này đã đi theo Quý Lãng hai năm, cậu cũng có quen biết.

“Sếp Quý để quên đồ ở chỗ đối tác, sáng nay người ta đã gửi chuyển phát nhanh qua đây trả lại cho sếp rồi đây ạ.”

La Nam là một người rất thông minh, đưa cái hộp cho Tần Khanh không có chút do dự nào.

Thứ này cũng không phải bí mật thương mại gì, dùng nó để tạo ấn tượng tốt với vợ của Boss cũng được.

“Lát nữa tôi sẽ đưa cho anh ấy, cậu vất vả rồi.”

Tần Khanh cầm hộp lên thử ước lượng, thứ bên trong nhẹ tới mức khó có thể cảm nhận được nó nặng bao nhiêu.

“Dạ, có vất vả gì đâu ạ, nhưng mà phải phiền đến Tần ca rồi.”

La Nam cố gắng biểu hiện thật tốt, trong lòng thầm cộng thêm cho mình 100 điểm.

Lúc y đang chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc, vợ sếp đang đứng ở đằng sau đột nhiên trầm giọng gọi y lại.

“Tiểu La, đây là khách hàng nào vậy?”

La Nam kéo tay nắm cửa, quay đầu lại, thấy Tần Khanh đang đứng ngược sáng, cả nửa khuôn mặt đều bị bóng râm che khuất, không nhìn ra được biểu cảm lúc này của cậu.

“… Là đại diện mới của tập đoàn Cảnh Vinh ạ.” La Nam nuốt nước bọt, trực giác nói cho y biết có chuyện không hay rồi.

“Là người như thế nào?” Tần Khanh dùng một tay nâng cái hộp vuông nhỏ nhắn lên, nhìn thứ trong tay mình không chớp mắt.

Trong lòng La Nam có cái gì đó rơi lộp bộp vài tiếng, ấp úng một hồi lâu mới thành thật khai báo, “Con gái của tập đoàn Cảnh Vinh, là một Omega ạ…”

Giờ y chỉ muốn cắn lưỡi thôi, biết thế mình đã không vào đây đưa đồ rồi.

Trong hộp là một chiếc khuya măng sét bằng đá hắc diệu được đặt trên một lớp vải nhung, còn có cả mùi hương hoa nhài thoang thoảng.

“Biết rồi, cậu có thể ra ngoài.” Tần Khanh khẽ thở dài, đóng nắp hộp lại một cách thất thần.

Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên lớp kính, ánh sáng nơi đáy mắt lúc sáng lúc tối, giống như ngọn nến sắp tàn lụi trước cơn gió.

——————

Trong phòng họp, Quý Lãng cùng Chu Sùng Khải soạn thảo ra điều khoản mới trong hợp đồng, giảm bớt 5% trong lợi nhuận ròng hằng năm được chia cho bên đầu tư, đồng thời bổ sung thêm cam kết lợi nhuận hàng năm sẽ không dưới 8000 vạn nhân dân tệ.

“Em gái của Điền Mộc Lê dễ nói chuyện hơn cậu ta nhiều nhỉ.”

Chu Sùng Khải phất tờ giấy vừa mới vừa in xong vẫn còn đọng lại chút hơi nóng, nhìn Quý Lãng đầy nghi vấn.

“Lão Quý, chú nói thử xem, sao Cảnh Vinh có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho một con nhóc chứ?”

Quý Lãng trầm mặc không đáp, ngón tay gõ thành từng nhịp trên mặt bàn bằng gỗ.

“Nè, đừng có gõ nữa, cứ thình thịch đau hết cả đầu.” Chu Sùng Khải bực.

Quý Lãng nghe thế liền dừng tay, anh như suy tư đến chuyện gì đó rồi lại quay qua nhìn người kia.

“Cái đầu gỗ của anh xứng đáng bị gõ một cái, nhiều người rút vốn như vậy, chỉ có Cảnh Vinh vội vàng đến ngỏ lời muốn đầu tư, anh nghĩ là vì lý do gì đây?”

Cuộc điều tra của bọn họ trong suốt thời gian qua cuối cùng cũng đã có kết quả, có thể thấy, những nhà đầu tư chủ động phá vỡ hợp đồng đều chạy qua hợp tác với Long Hoa, mà tập đoàn Cảnh Vinh “xuất hiện đúng lúc” cũng có mối quan hệ mật thiết với Long Hoa, không thể nào thấy hoa nở mà ngỡ xuân về ngay được.

Công khai chèn ép người khác một cách lộ liễu không chút e dè như thế, kẻ ngu còn đoán được tám chín phần, kể từ lúc nhìn thấy cô em gái đến “thay” cho Điền Mộc Lê kia, những suy đoán của Quý Lãng đã trở nên chắc chắn 100%.

“Là do ông nội chú làm sao?” Chu Sùng Khải vò đầu bứt tai, không hiểu lắm, “Thế sao lại đổi sang cho con nhóc kia làm là có ý gì?”

Quý Lãng thầm hừ lạnh ở trong lòng một tiếng, ánh mắt tỏ rõ vẻ mỉa mai.

Những toan tính của ông mình, anh lại không rõ sao được.

Long Hoa là một tập đoàn lớn, bên trong toàn là những thế lực đan xen vào nhau, hai thằng em vô dụng của anh làm sao có thể gồng gánh nổi.

Sau khi phải đối phó với đám cáo già kia suốt mấy năm, cuối cùng ông nội vẫn chọn cách ngầm gây sức ép để bắt anh phải trở về, không chỉ sử dụng những thủ đoạn rẻ tiền, ngay cả điều kiện bên lề cũng có, đúng là con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn*.

*Con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn: tham lam muốn có được tất cả. 

“Có ý gì cũng chả quan trọng, hươu chết về tay ai* còn chưa biết được đâu.” Quý Lãng nhướng mày, một tia thù địch hiện lên nơi đáy mắt anh, giống như một con sói cô độc khát máu.

 *hươu chết về tay ai: chưa biết ai thắng ai thua. 

———–

Tới giờ cơm trưa, cửa văn phòng bị mở ra.

Quý Lãng bước vào trong với chiếc áo khoác đang được vắt trên vai, vừa nhìn đã thấy người đang ngồi ngây ngốc trên sô pha.

“Khanh Khanh, để em chờ lâu rồi.”

“Để anh dẫn em đi ăn món gì ngon.”

Mãi cho đến khi Quý Lãng ngồi vào bên cạnh mình, Tần Khanh mới hoàn hồn.

Cậu chuyển tầm mắt từ cảnh sông bên ngoài sang gương mặt của Quý Lãng, bỗng cảm thấy nét dịu dàng nơi người đàn ông nay lại có chút xa lạ.

“Sao ngẩn người thế này?” Quý Lãng dùng đầu ngón tay vén tóc mái của cậu lên, khẽ hôn vào bụng bầu tròn vo, “Bạn nhỏ nhà anh chắc là đói đến mức xẹp bụng luôn rồi hả.”

Quý Lãng đang nói giỡn với cậu, nhưng Tần Khanh lại hoang mang, cậu không biết mình nên bày ra biểu tình như thế nào.

“Ừm, ăn thôi.”

Một vài chữ bật ra một cách khó khăn từ nơi cuống họng, ngay cả người nghe cũng nhận thấy giọng điệu của cậu cứng đờ.

“Sao vậy em? Ai ăn hiếp em à?” Quý Lãng nhận ra sự khác thường của Tần Khanh, nụ cười trên môi cũng tắt dần.

“Không sao cả, em.. đói.. đói bụng.” Tần Khanh cúi đầu, ủ rũ nhìn cái bụng lớn vượt mặt của mình, né tránh đôi mắt tràn ngập sự quan tâm của người kia.

Quý Lãng dẫn cậu đến nhà hàng trên không anh đã từng nhắc tới, nhà hàng được đặt trên tầng cao nhất trong tòa nhà thương mại kế bên, kết hợp với một sân thượng rất rộng, không chỉ không bị cản trở về tầm nhìn, mà còn được trang trí bằng đủ loại cây xanh cùng hoa cỏ, rất hoàn hảo cho những bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Tuy giờ đang là mùa xuân, nhưng ở trên cao vẫn sẽ có gió lạnh, Quý Lãng không muốn Tần Khanh ở ngoài chịu gió, vào nhà hàng liền chọn hai chỗ bên trong để ngồi.

Đây là lần đầu tiên Tần Khanh đến đây, mấy chuyện gọi món được đẩy qua cho Quý Lãng.

Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông đang lật cuốn menu bằng bìa cứng, những ngón tay thon dài lướt qua những tờ giấy màu trắng, tao nhã giống như anh đang nghiền ngẫm một cuốn tiểu thuyết kinh điển bằng tiếng nước ngoài.

“Beefsteak sốt tiêu đen, Pasta sốt cà chua, cá hồi chiên mềm…”

Tần Khanh thẫn thờ nghe anh gọi đồ ăn với nhân viên phục vụ, cố gắng tập trung lực chú ý.

Chờ cho đến khi Pasta được đem lên trước mặt mình, Tần Khanh mới chậm chạp cầm dao nĩa lên.

“Tần Khanh, rốt cuộc là em bị sao vậy?” Quý Lãng hơi nhíu mày, dùng ánh mắt quan sát vẻ mặt của cậu, nhưng lại không nhận ra được bất cứ điều gì.

“Quý Lãng, anh còn nhớ em đã tặng cho anh cái gì vào hôm Lễ Giáng sinh không?” Tần Khanh lấy hết can đảm, thấp thỏm bất an hỏi người kia.

“Khuy măng sét.” Quý Lãng trả lời rất quyết đoán, nhưng vẫn không hiểu tại sao cậu lại hỏi thế.

“Tối.. tối hôm đó em thấy nó mất một bên khuy rồi…. anh tìm ra được chưa?” Tần Khanh nhìn Quý Lãng không chớp mắt, ngón tay lại siết chặt cán dao trong vô thức.

Quý Lãng bị ánh mắt của cậu làm cho chột dạ, nhưng vẫn tỏ vẻ mình đang rất bình thường.

Anh vẫn nhớ rõ cảnh hôm mình say rượu, Tần Khanh quỳ rạp trên sàn nhà muốn tìm cái gì đó vào ngay lúc nửa đêm, nhưng sang sáng hôm sau, anh lại quên mất thứ mà cậu muốn tìm là gì.

“Tất nhiên là tìm được rồi.” Quý Lãng nâng ly rượu vang trắng lên nhấp một ngụm, cố gắng che giấu sự mất tự nhiên.

“Thế nó đâu rồi?” Tần Khanh quyết tâm hỏi cho tới cùng, trái tim lại giống như đang bị một bàn tay to siết lấy mà hành hạ.

Nói dối được một lần thì sẽ có lần thứ hai, dù cái khuy măng sét kia có thật sự mất đi hay không, giờ có thừa nhận cũng không thay đổi được gì, Quý Lãng thầm tính toán trong lòng.

“Để quên ở chỗ Chu Sùng Khải, vài hôm nữa anh qua đó lấy về, em đừng quá lo lắng.”

Nghe vậy, tay Tần Khanh bỗng không còn chút sức lực nào, xen lẫn với đau đớn trong tim chính là sự mệt mỏi không tài nào tiêu tan nổi, cậu cười khổ một tiếng, ánh mắt cũng dần ảm đạm.

“Ừm, vậy được rồi.” Cậu cúi đầu, dùng nĩa chậm rãi cuốn đống mỳ lại thành một cục rối loạn, còn Quý Lãng thì lại bận suy nghĩ xem đặt làm một cái khuy măng sét sẽ mất bao lâu.

—————–

Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___ hoặc w/o/r/d/p/r/ess peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!

————–

Buổi chiều, Tần Khanh nằm nghỉ trên sô pha, đầu tựa vào tay vịn, mắt nhắm nghiền, dáng ngủ có vẻ không yên ổn lắm.

Quý Lãng thấy thế, anh cầm tài liệu đi qua ngồi xuống bên cạnh Tần Khanh, nhẹ nhàng để cậu gối lên đùi mình ngủ.

Người đang ngủ mơ như chê chiếc gối này không đủ mềm mại, đầu tiên là khẽ lẩm bẩm vài tiếng khó chịu, rồi lại dùng gương mặt cọ vào quần tây, tìm một chỗ thoải mái nhất.

Vành tai tinh xảo được trưng ra trước mặt người đàn ông, hơi ửng hồng do nhiệt độ của máy sưởi trong phòng.

Quý Lãng cầm lòng không đậu mà cúi người hôn vào đó, dùng đầu lưỡi cuốn lấy vành tai mềm mại, nửa mút nửa liếm, đùa bỡn cho đến khi nơi đó vừa ướt lại vừa nóng, lúc anh nhả ra, chỗ kia đã đỏ ửng, ướt át không thôi.

Tần Khanh khẽ nức nở một tiếng, giống như một bé mèo đang muốn chạy trốn, cậu vùi mặt vào càng sâu, muốn che giấu nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể của mình.

Quý Lãng phì cười, cẩn thận  xoay mặt Tần Khanh ra bên ngoài, tiếp tục trêu chọc cậu.

—————

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, quấy rầy giấc mơ của người đang ngủ say.

Lúc Tần Khanh thức dậy, chỉ còn một mình cậu nằm trên sô pha, trong phòng làm việc đã không còn một bóng người.

Cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nghe được tiếng chuông điện thoại liền đứng dậy đi bắt máy.

“Xin chào?” Tần Khanh cầm microphone, giọng điệu vẫn có chút uể oải sau giấc ngủ say.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là Quý Lãng tiên sinh đúng không ạ?” Một giọng nam lễ phép truyền tới từ đầu dây bên kia.

Đầu óc Tần Khanh vẫn còn hơi mơ hồ, cậu không biết mình nên giải thích cho người kia hay là cứ nói chuyện trước rồi báo lại cho Quý Lãng sau.

Người kia thấy cậu im lặng lại nghĩ là mình gọi đúng người rồi, tiếp tục nói, “Nhẫn cưới mà ngài đặt làm riêng bên cửa hàng của chúng tôi dự kiến sẽ được hoàn thành vào tháng sau, ngài có ý kiến gì về khoảng thời gian đó không ạ?”

Tần Khanh bối rối lặp lại lời người kia, “Đặt làm riêng?”

Sau âm thanh lật giấy chính là câu trả lời của người đàn ông: “Đúng vậy ạ, dựa theo bản vẽ mà ngài cung cấp, mặt trong chiếc nhẫn có khắc hai chữ Lang và Qing.”

*Quý Lãng – 季朗 – Jì Lǎng, Tần Khanh – 秦卿 – Qín Qīng, khắc tên của hai người nhaaaa 

“À….. Được chứ.” Tần Khanh ngắt máy trong tình trạng ngẩn người, đầu óc vẫn chưa nhảy số được.

Cậu giơ ngón áp út của mình lên, là một chiếc nhẫn cưới tinh tế sang trọng vẫn còn mới toanh.

Sao Quý Lãng lại muốn đặt làm một cặp nhẫn cưới thứ hai? Tần Khanh không hiểu nổi nữa.

Chiếc nhẫn cũ đã được cậu cất vào trong một chiếc hộp nhung rồi đặt vào một góc nào đónơi ánh mặt trời không thể chiếu tới.

Nếu là do Quý Lãng muốn đeo nhẫn, cần gì phải mua thêm một cặp mới chứ? Những nghi vấn vẫn luôn xoay vòng trong đầu của Tần Khanh, mãi cho đến khi Quý Lãng xuất hiện.

*Dành cho những bạn không hiểu: Lúc trước cả hai có đeo nhẫn, nhưng Quý Lãng bị tai nạn, lúc tỉnh dậy vẫn chưa chấp nhận được chuyện mình kết hôn với Tần Khanh thì tháo nhẫn ra quăng xuống đất, Tần Khanh nhặt lên rồi đem đi cất nha. 

Nhưng lúc cậu chuẩn bị mở miệng hỏi thì lại đổi ý, nếu đây là một bất ngờ mà Quý Lãng đã cất công chuẩn bị vì mình, hỏi thẳng thì lại không khác gì đang phụ lòng anh mất rồi?

Nghĩ thông rồi, cậu liền quyết định sẽ giữ kín chuyện này, tâm trạng vốn đang không tốt cũng được an ủi rất nhiều.

————–

Trong tuần thứ hai, Tần Khanh hoàn thành xong thủ tục xin nghỉ phép, vào giờ tan tầm, cậu đến thu dọn bớt những thứ linh tinh trên bàn làm việc của mình.

Lúc đi ra thang máy, một dãy số xa lạ bỗng hiện lên trên màn hình điện thoại.

“Tần Khanh?” Sau khi bắt máy, người gọi đến thử hỏi dò một câu, nghe giọng điệu có thể thấy đây là một người phụ nữ đã có tuổi.

“Đúng vậy, cho hỏi đây là ai vậy?” Tần Khanh cầm điện thoại, cố giữ thùng giấy trước ngực bằng cái tay còn lại.

Người phụ nữ kia cười khẩy, “Tôi là ai không quan trọng.”

Bà ta dừng một chút, tiếp tục nói bằng giọng điệu khinh khỉnh, “Quan trọng là, ông nội của Quý Lãng muốn gặp cậu.”

Người kia vừa dứt lời, trái tim Tần Khanh liền đập hụt mất một nhịp, thùng giấy trong tay cũng rơi xuống đất.