Vợ Hiền

Chương 26



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch + beta: Bánh

———–

Đầu tháng 5, Long Hoa tổ chức đại hội cổ đông.

Các cổ đông đều là những công thần đã cùng sáng lập nên Long Hoa cùng với Quý Đình năm nào, mà đã có công thì chắc chắn phải có thưởng.

Chỉ là, anh em chung hoạn noạn, lại không thể sẻ chia phú quý, Long Hoa giờ cũng đâu còn được như xưa, những người này đã chìm nổi suốt mấy thập niên đầy thăng trầm, tu luyện đến mức còn quái hơn cả hồ ly thành tinh, một đám người ngồi nghiêm chỉnh, thực chất đều là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, chỉ chực chờ nghĩ đến việc có thể cắn rớt được một miếng thịt từ trên người ai xuống trước.

Tuy sự xuất hiện của Quý Lãng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng là hợp lý cả thôi.

Hai thằng nhóc kia đều là những đứa không nên thân, Quý Đình đã bồi dưỡng đứa cháu đích tôn này suốt nhiều năm, tất nhiên là muốn sau này có người thừa kế vị trí của mình rồi chứ còn gì nữa? Tuy vẫn còn nhiều khúc mắc không tiện nhắc đến trước mặt người ngoài, nhưng việc Quý Lãng thâu tóm quyền lực của Long Hoa cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nghĩ thông suốt rồi, bọn họ cũng tiếp nhận sự thật này một cách thản nhiên.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp hoàn toàn thả lỏng, một tia sét giáng xuống giữa trời quang đã đánh cho bọn họ phải tan tác, ngay cả Quý Đình cũng không bình tĩnh nổi nữa, cố nén sự tức giận nhìn về phía người trẻ sắc mặt thản nhiên đang ngồi cách đó không xa.

Theo báo cáo do thư ký hội đồng quản trị vừa công bố, số cổ phần trong tay Quý Lãng còn cao hơn bất cứ ai đang có mặt trong căn phòng này! Số cổ phần mà ông ta cho anh rõ ràng chỉ có một phần ba, số còn lại rốt cuộc là ở đâu ra chứ?!

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Quý Lãng đút một tay vào túi quần, thong thả đứng dậy.

Từ lúc thành lập Phi Thăng, anh đã cố tình che giấu thân phận của mình để mua lại cổ phần phân tán của Long Hoa.

Mỗi lần mua, anh đều mượn một tài khoản khác nhau, số lượng mua vào đều được kiểm soát chặt chẽ, kế hoạch này được thai nghén suốt ba năm, đống cổ phần nhỏ lẻ gộp lại cũng tạo thành một con số đáng kể trong đám cổ đông.

Tất nhiên là, mấu chốt vẫn là nhờ vào sự hỗ trợ bên nhà ngoại của Quý Lãng.

Quý Đình làm sao có thể tin nổi, lúc cháu trai mình rời khỏi nhà họ Quý, chỉ có hai bàn tay trắng, thế mà không lâu sau đó, nó đã bắt tay với ông ngoại của mình, đặt nền móng cho sự xuất hiện tại đây ngày hôm nay.

Nhà họ Quý sẽ không bao giờ từ bỏ người thừa kế là anh, mà đã ra tay được với Tần Khanh lần đầu, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ tha cho người kia cho đến khi đạt được mục đích.

Địch ở trong tối, anh ở trong sáng, những chuyện dơ bẩn kia khó có thể nào phòng ngừa hết được, nếu anh không thoát khỏi cảnh tình trạng bị kẻ khác nắm thóp, mọi thứ mà anh có cũng không khác gì một lâu đài cát trước cơn sóng biển cả.

Nhà ngoại của Quý Lãng là công ty bất động sản hàng đầu ở thị trường quốc tế, sau khi liên hôn với nhà nội anh, bọn họ được nhà họ Quý chia cho một phần lớn cổ phần, thế nhưng trọng tâm kinh doanh của bọn họ không nằm ở Long Hoa, vậy nên mỗi năm chỉ lấy tiền lãi thế là xong chuyện.

Sự bất hạnh của mẹ Quý Lãng vốn đã khiến tình cảm giữa hai nhà rạn nứt, hơn nữa còn xuất phát từ lòng áy náy khi đã không lo được cho cháu ngoại của mình suốt nhiều năm qua, thế nên ông ngoại đáp ứng lời thỉnh cầu của Quý Lãng rất nhanh.

Anh vất vả tính toán suốt ba năm để chơi một trò chơi được ăn cả ngã về không, lại bị mất trí nhớ vào ngay thời điểm mấu chốt.

Nếu nhà họ Quý không đụng tới Tần Khanh, có lẽ anh sẽ không ra tay nhanh đến như vậy đâu, nhưng tiếc là ai kia lại cố tình có mắt không tròng, đi tới kết cục ngày hôm nay cũng chỉ là cái giá mà họ phải trả cho sự xằng bậy của mình mà thôi.

“Bang.”

Quý Lãng ném tập tài liệu có giấy chuyển nhượng cổ phần lên trên bàn, cười thật nhàn nhã.

“Ông nội, vị trí này nên đổi người ngồi rồi.”

Ngoài 1/3 cổ phần mà Quý Đình cho, số cổ phần trong tay anh cũng đã đủ để nhiều hơn so với bất cứ ai khác.

Đại cục đã định, thay đổi chính là số phận đã được định sẵn của Long Hoa.

—————–

Một tuần trước ngày dự sinh, Quý Lãng xin nghỉ để đến bệnh viện chăm Tần Khanh lúc chờ ngày lâm bồn.

Hoa lựu ngoài cửa sổ đang đơm bông, không khí ấm áp thổi vào phòng tràn ngập hương thơm của cỏ cây đầu hè.

Tần Khanh quay đầu, người đàn ông ngồi bên mép giường, gọt vỏ táo rất chăm chú.

Vỏ trái cây màu đỏ tươi rũ xuống giữa kẽ tay anh, để lộ ra phần bên trong màu vàng nhạt.

“Khanh Khanh, ăn trái cây này.” Quý Lãng lấy tăm xỉa răng chọt vào một miếng, vô cùng chu đáo mà đưa tới bên miệng cậu.

Tần Khanh cúi đầu cắn vào một góc, cẩn thận nhai nuốt.

Thịt quả vừa giòn lại vừa ngọt, phát ra âm thanh sần sật khi nhai, Tần Khanh nuốt hết vị ngọt trong miệng vào, ánh mắt mềm mại tựa như mặt hồ tĩnh lặng.

“Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên anh gọt táo cho em ấy?”

Khi ấy, trước kỳ nghỉ hè lúc còn đang học năm hai, Quý Lãng vì bị Từ Hiểu Nhu từ chối lời mời của mình, liền tức giận chạy tới kí túc xá của Tần Khanh gây sự.

Cũng chỉ vì Từ Hiểu Nhu vừa từ chối anh xong liền lấy Tần Khanh ra làm lý do, nói là hôm đó bận đi xem triển lãm với Tần Khanh rồi.

Anh gõ cửa kí túc xá của cậu một cách sốt ruột, mà người ra mở cửa cũng chính là ai-đó-nằm-không-cũng-dính-đạn.

Hôm qua bạn cùng phòng của Tần Khanh đã về hết rồi, cậu cũng đang thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày mai đem lên tàu cao tốc.

“Anh tới đây làm gì?” Tần Khanh nhìn về phía anh đầy ngạc nhiên, tiện thể đi đến trước tủ đồ, sắp xếp lại quần áo bên trong.

“Chuyện gì về Hiểu Nhu nữa đúng không?” Tần Khanh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi một câu.

Vốn Quý Lãng đã tức đến nỗi muốn xì khói, lại càng bị thái độ hờ hững của cậu làm cho giận điên lên.

Lòng anh nóng như lửa đốt, không biết giữ mồm giữ miệng, vừa mới mở miệng châm chọc vài câu, đã bị một cái áo thun bay tới che hết cả mặt.

“Muốn điên mấy thì điên, đừng có tới chỗ này hàm hồ.”

Tần Khanh lạnh lùng, đi đến trước mặt người nọ, giật chiếc áo trong tay anh, “Nếu anh tới đây để gây sự, thế thì tôi không chào đón.”

Quý Lãng bị ném áo vào mặt, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị câu nói của Tần Khanh làm cho nghẹn họng, không lên tiếng trả lời được.

Anh cũng không biết tại sao mình lại thành ra thế này, vừa nghe đến chuyện Tần Khanh và Từ Hiểu Nhu muốn đi riêng liền trở nên tức giận.

Từ Hiểu Nhu đi một mình thì không nói gì đi, nhưng lại còn kêu thêm cả Tần Khanh, trai đơn gái chiếc đi riêng làm cái gì hả! Quý Lãng nghiến răng, dùng thái độ còn có thể được gọi là chân thành để xin lỗi.

Tần Khanh im lặng nhìn anh vài giây, lại tiếp tục xoay người làm tiếp công việc lúc nãy của mình.

Quý Lãng lặng lẽ đến phía sau cậu, sự hùng hổ lúc nãy đã héo úa.

“Tần Khanh, hôm đó dắt tôi đi theo với.”

Người đứng ở đằng sau khẽ chọt vai cậu, khó lắm mới bỏ cái tôi của một thiếu gia xuống.

Tần Khanh trầm mặc một lát, đầu ngón tay bấu chặt vào góc áo.

“Dẫn anh theo thì tôi có lợi ích gì?” Cậu lạnh giọng, nhưng trong miệng lại như đang ngậm một viên ô mai, vị chua truyền tới khiến đầu quả tim cũng thấy đau xót.

Quý Lãng im lặng, bỗng xoay người đi ra khỏi căn phòng kí túc xá vốn đã quạnh quẽ này.

Chờ cho tiếng bước chân hoàn toàn biến mất,  lông mày đang nhíu chặt của Tần Khanh mới giãn ra, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng vài phút sau, Quý Lãng lại quay lại.

“Không ấy học kỳ sau, tôi học mấy lớp công cộng* thay cho cậu nhé? Cậu ghét nhất mấy lớp học Tư tưởng Mao Trạch Đông này mà đúng không.”

*Lớp công cộng: là các khóa học mà sinh viên của bất kỳ chuyên ngành nào của giáo dục đại học phải học, chẳng hạn như “Triết học”, “Kinh tế chính trị”,…. Mặc dù các khóa học công lập không nhất thiết liên quan trực tiếp đến chuyên ngành của họ, nhưng chúng là khóa học không thể thiếu để ươm mầm tài năng với sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ và thể chất, đồng thời cung cấp phương pháp luận để học tập sau này.

Một trái táo to tròn căng mọng được truyền tới từ phía đằng sau, lọt vào tầm mắt của Tần Khanh.

Quý Lãng thấp thỏm chờ người kia lên tiếng, lại vô cùng nịnh nọt mà chìa quả táo về phía trước.

“Tôi không ăn vỏ.”

Bầu không khí đang ngưng đọng bỗng hòa hoãn trở lại.

Tần Khanh cắn môi giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp lại một tiếng.

Cậu không nói rõ ra là mình đồng ý hay từ chối, nhưng Quý Lãng biết những lời này tương đương với sự đồng thuận.

“Làm ra vẻ nữa chứ.” Quý Lãng vờ ghét bỏ, vừa quay đầu liền vui sướng đi lấy dao gọt hoa quả trên bàn.

Tần Khanh trộm nhìn về phía bên đó, xem cảnh người nọ ngồi xổm bên cạnh thùng rác, cau mày cân nhắc xem mình nên gọt vỏ như thế nào cho phải.

Lần đầu tiên cậu thiếu gia con nhà giàu đi gọt vỏ trái cây, rối rắm cả nửa ngày mới đưa cho cậu một quả táo lồi lõm không có chút thẩm mỹ nào.

Ngoài màu vàng do bị oxy hóa, trên quả táo vẫn còn sót lại một ít vỏ trái cây màu đỏ, trông xấu chết đi được.

Nhưng điều khiến Quý Lãng không ngờ được chính là, Tần Khanh lại ăn hết sạch sẽ, còn không chê anh dù chỉ một câu.

“Cũng được.” Tần Khanh lấy khăn giấy ướt lau tay, rũ mi che giấu đi chút u ám không tên nào đó nơi đáy mắt.

—–

“Tất nhiên là nhớ rồi.” Quý Lãng cuộn tay ho khan một tiếng, có chút chột dạ.

Tần Khanh nhìn bộ dạng co quắp của anh, phì cười.

“Không sao đâu, chỉ là bỗng nhớ lại khi đó thật ra anh rất đáng yêu.”

Người kia được khen liền nhướng mày, đưa tay nhéo chóp mũi cậu.

“Em nói ai đáng yêu? ” Bàn tay kia lại bắt đầu không an phận, mò tới vuốt ve vành tai cậu, “Hửm?”

Tần Khanh không đỡ nổi mỗi khi anh thế này, chỉ biết xin tha, còn chưa tới nửa giây, vành tai cậu liền đỏ ửng, ngay cả cổ cũng hồng.

Quý Lãng bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp trước mắt, không kiềm được mà cúi người, nâng mặt Tần Khanh lên, nhẹ nhàng liếm đôi môi của cậu, dùng lưỡi của mình dẫn dắt môi lưỡi người kia, tiếng nước dính nhớp lúc hôn môi vang lên.

Hai người hôn đến không chia lìa nổi, nhưng ngại trong bụng còn có đứa con, đành phải ngừng lại trước khi súng cướp cò.

“Nếu chúng ta ở bên nhau từ khi còn học đại học thì tốt rồi.” Tiếng hít thở của Tần Khanh đều đặn trở lại, cậu đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời.

“Em muốn đi học chung, xem phim chung với anh, hai đứa mình sẽ để nước tới chân mới nhảy, ôn bài suốt cả một đêm.”

“Chiều tối mùa hè, chúng ta có thể nắm tay đi tản bộ trên sân thể dục, anh sẽ cầm theo một túi đồ vừa mua trong tiệm tạp hóa, bên trong có chocolate mà em thích ăn, còn có cả nước ngọt có ga ướp lạnh mà anh hay uống nữa.”

“Rồi sang thu, em lại muốn ngồi chung với anh trên chiếc ghế dài tại đại lộ bạch quả, cùng nhau bóc vỏ hạt dẻ mình vừa mua bên lề đường, cùng nhau trải qua một buổi chiều trong an nhàn như thế.”

*Đại lộ bạch quả: 

Đại lộ bạch quả

“…….” Tần Khanh chuyên chú tái hiện lại những năm mà cả hai đã bỏ lỡ, Quý Lãng dịu dàng vuốt ve bả vai cậu, xương cánh bướm đang run rẩy kia như đang họa nên một bức tranh ngày hè đầy màu sắc.

“Khanh Khanh” Người đàn ông nhẹ nhàng ngắt lời cậu, “Chỉ cần có thể ở bên em, không bao giờ là quá muộn cả.”

Cuộc đời tựa như một cuốn tiểu thuyết với những thăng trầm, chỉ cần sửa một chi tiết nhỏ trong một chương thôi, nhân vật chính cũng sẽ không đi đến cái kết đã được định sẵn được.

Mà đã là định mệnh, thì không cần phải lo được lo mất làm gì, năm tháng núi sông đều có tạo hóa an bài.

Những dịu dàng nồng ấm anh đã nợ em khi đó, sẽ được anh dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho em.

Ánh sáng cùng những ngọn lửa trên thế gian này là vô thường, tình yêu anh dành cho em sẽ mãi tồn tại như ánh trăng vậy.

———

Mặt trời bình minh dần ló dạng sau những chùm mây, con của bọn họ chào đời vào một buổi sáng sớm.

Người đàn ông siết chặt tay, đi đi lại lại bên ngoài phòng sinh, rồi lại đặt tay lên cửa kính, cố gắng nhìn vào bên trong trong vô vọng.

Đèn ngoài phòng sinh chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, tâm trạng của Quý Lãng như bị người ta ném vào trong chảo dầu.

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?” Cửa lớn vừa mở ra, Quý Lãng vội vàng vọt tới trước mắt bác sĩ, ánh mắt anh như sắp chọt thủng một cái lỗ trên lớp khẩu trang của người kia.

“Mẹ tròn con vuông.”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cười tủm tỉm nói câu chúc mừng với anh, “Là một bé gái khỏe mạnh.”

Tảng đá đè nặng trong lòng như được gỡ xuống, Quý Lãng lùi về sau một bước, đuôi mày khóe mắt cũng giãn ra.

Phòng bệnh một người, Tần Khanh mới vừa tỉnh lại sau khi thuốc mê hết hiệu lực đã nhìn thấy Quý Lãng đang ngồi bên cạnh giường, trong lòng anh là một đứa trẻ đang quấn tã.

“Khanh Khanh, vất vả cho em rồi.”

Quý Lãng ôm con đến bên cạnh Tần Khanh, hôn lên từng ngón tay cậu đầy lưu luyến.

“Chúng ta có con gái, trông giống em vô cùng.”

Nghe vậy, Tần Khanh liền rũ mắt xem xét thật cẩn thận, cuối cùng chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ.

Cậu không tài nào tìm được nét nào đó giống mình hoặc là giống Quý Lãng từ khuôn mặt nhăn nhúm đỏ rực kia được.

“Đâu giống đâu? Cục cưng còn chưa mở mắt nữa kìa.”

Giọng nói lúc trêu chọc anh của cậu vẫn còn rất yếu ớt, nhưng lại tràn ngập sự vui mừng.

“Chỗ nào cũng giống em cả, khi lớn lên nhất định sẽ là một đứa trẻ rất đáng yêu.”

Quý Lãng dùng lòng bàn tay khẽ chạm vào gương mặt của con, lại vô cùng cẩn thận mà khều bàn tay nhỏ xíu của con gái, cảm giác thỏa mãn không gì tả nổi tràn ngập khắp đáy lòng anh, trái tim cũng sắp bị sự viên mãn đó đong đầy.

“Khanh Khanh, cảm ơn em.”

Cảm ơn em vì đã là tia sáng duy nhất nguyện ý soi rọi vào kẽ hở bên trong linh hồn anh.

Trăng trên trời là không thể với tới, nhưng thật may khi gặp được một người tri kỷ, ở bên nhau ngắm nhìn dải ngân hà dài vạn dặm.

Không gặp được nhau vào mùa hoa nở rực rỡ nhất, nhưng sẽ có thể cùng nhau hái quả ngọt của tình yêu vào những chiều xuân thu.

Đường đời đầy những thăng trầm, ngày đêm nối tiếp nhau, anh muốn ở bên em qua bao sự biến đổi của trời đất,  châm nước pha trà, cận kề cho đến khi đầu bạc.

“Khanh Khanh, anh yêu em.”

Năm này cho đến năm khác, từ giờ cho đến mãi về sau.

——–HOÀN CHÍNH VĂN, CÒN BA NGOẠI TRUYỆN————