Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài)

Chương 320



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được anh ấy muốn vứt bỏ nghề diễn, Chử Chấn Phong rất kinh ngạc, lạnh giọng nói: “Dư Nhiễm ra tay với Thanh Hà, tôi không thể chịu nổi. Nếu như không phải Thanh Hà khoan dung độ lượng, cầu xin thay cô ta, tôi ngay cả nhân vật nữ phụ hai cũng sẽ không cho cô ta”

“Phải không?” Lục Hy Thiên Thiên cười lạnh.

Anh ấy xuất thân trong bóng tối, trà trộn ngành giải trí nhiều năm, chuyện lục đục với nhau gặp quá nhiều, biết rất nhiều thứ cũng không phải chuyện nhìn từ bên ngoài là như vậy.

Cho nên anh ấy mới cảm thấy thất vọng với Chử Chấn Phong.

Vô cùng thất vọng!

“Tôi sở dĩ đồng ý về nước là vì bộ phim “Người Áo Trắng” này, bây giờ bộ phim này trong lòng tôi đã bị huỷ diệt, tôi đã mất đi hứng thú”

Lục Hy Thiên nói: “Vé máy bay tôi đã đặt trước rồi, ngày mai sẽ lập tức về nước”

“Lục Hy Thiên!” Chử Chấn Phong không ngờ bởi vì mình chỉ định Thanh Hà diễn nữ hai, Lục Hy Thiên thế mà làm được đến trình độ này.

Không chỉ Lục Hy Thiên là diễn viên anh mời từ nước ngoài về, cũng là bạn của anh. Nhưng bây giờ anh ấy dùng hành động trả thù đến trách mình thay người quyết định, đây là việc Chử Chấn Phong không thể tiếp nhận.

Anh có hơi tức giận nói: “Một nữ phụ thật sự quan trọng như vậy?

Anh cảm thấy người tên Dư Nhiễm kia tốt hả? Chẳng lẽ anh coi trọng cô ta?

Lục Hy Thiên im lặng mấy giây, đột nhiên hừ một tiếng: “Không sai, tôi chính là xem trọng cô ấy! Dư Nhiễm cô ấy chính là nữ phụ trong lòng tôi. Nhân vật này cho ai diễn, tôi cũng không nhận!”

Diễn viên anh ấy nhìn trúng, độ tự nhiên tán thành là trăm phần trăm.

Nhưng không biết lời này nói xong, Chử Gia Mỹ mới vừa tới cửa phòng làm việc của anh, sắc mặt đột nhiên lạnh lo.

Dư Nhiễm? Người phụ nữ Lục Hy Thiên xem trọng thế mà là nghệ sĩ nhỏ kia sao?

Bức hình khác với Tân Hoài An trong điện thoại lần trước cô ta hiểu lầm, lần này cô ta là chính tai nghe được.

Chử Gia Mỹ cắn răng, lặng lẽ lui ra ngoài.

Lục Hy Thiên và Chử Chấn Phong đến cuối vẫn chưa bàn xong, anh ấy đã quyết định, lập tức để người đại diện đặt trước vé máy bay, cầm mũ lưỡi trai màu đen – thứ cá nhân duy nhất của anh trong văn phòng rồi đi ra ngoài.

Vì không để người ta chú ý, anh ấy rời khỏi từ cầu thang phòng cháy chữa cháy.

Lúc xuống cầu thang, gặp được cô gái ngồi xổm trên cầu thang khóc ròng.

Anh ấy không tự chủ ngừng bước, mà cô gái nghe được động tĩnh cũng hốt hoảng ngẩng đầu nhìn về phía anh, đáy mắt ướt đẫm mang theo vẻ kinh ngạc và bối rối.

“Tiền bối Lục Hy Thiên..”

Dư Nhiễm nhận ra được mình cản đường đối phương, hơn nữa cũng không muốn bị thấy mình chật vật, tranh thủ thời gian cúi đầu đứng lên.

Lục Hy Thiên giả vờ điềm nhiên như không có việc gì lướt qua cô ấy, anh ta ngửi được một mùi hương hoa lan thanh tịnh và đẹp đẽ trên người cô ấy.