Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài)

Chương 82



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giáo sư Thường thông báo đến phòng thí nghiệm để tập hợp!

Nhưng nhìn vào thời gian, đã hơn chín giờ tối, thời gian tập hợp đã trôi qua từ lâu.

Tần Hoài An thở dài, quay sang bên cạnh tìm kiếm, lại không nhìn thấy tập tài liệu kia của cô.

Không lẽ là nó bị mất?

Cô hơi hoảng hốt, nhìn người đàn ông đang chuẩn bị lên tầng, vội vàng hỏi:” Cậu Chử, anh có thấy một tập tài liệu màu đen không? Bên trong là một số nghiên cứu về chống ung thư.

Chử Chấn Phong quay đầu lại, “Không thấy.”

Nghe được câu trả lời của anh, trong lòng Tần Hoài An một chút lo lắng, thật sự mất ư.

Cô vội vàng đứng dậy, cầm điện thoại di động ra ngoài.

Tác dụng của thuốc mới hết không bao lâu, cả người cô không có chút sức lực, lắc lư bước đi.

Chử Chấn Phong nheo mắt lại, “Muộn như vậy cô đi đâu?”

“Tài liệu của tôi bị rơi ở khách sạn, tôi phải tìm nó.” Tần Hoài An cũng không quay đầu lại nói.

Tài liệu đó quá quan trọng, là mấy ngày nay cô tham khảo tư liệu, làm một bản báo cáo tổng kết, vốn là lúc tập hợp phải giao cho Giáo sư Thường.

” Đứng lại.” Chử Chấn Phong trầm giọng và nói.

Nhưng Tần Hoài An đã đi ra ngoài.

Thấy vậy, anh dùng nhíu mày, đuổi theo.

“Ngay cả khi nó rơi ở khách sạn, bây giờ nó cũng không còn nữa!”

Chử Chấn Phong nhắc nhở, đưa tay kéo cô lại.

Bước chân Tần Hoài An vốn yếu ớt không chút sức lực, đột nhiên bị anh kéo lại, thân thể ngã về phía anh.

Hai người dựa sát vào nhau, cô kinh ngạc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Tần Hoài An vội vàng lùi về phía sau một bước, Chử Chấn Phong cũng đồng thời buông tay ra, lòng bàn tay lưu lại chút cảm giác.

Anh nghiêng mắt, lấy điện thoại ra, “Tôi bảo Vệ Hà hỏi khách sạn bên kia là được.”

Ánh mắt Tần Hoài An sáng ngời, cảm kích nhìn anh, “Cám ơn anh.” Chử Chấn Phong đứng nhìn cô một lúc,lạnh lùng nói ra hai chữ: “Trở về.”

Tần Hoài An cũng không bướng bỉnh, tình hình hiện tại của cô quả thật không thích hợp ra ngoài.

Vì vậy, cô trở lại sảnh một cách ngoan ngoãn.

Một lúc sau, điện thoại của Vệ Hà liền gọi lại, bên khách sạn nói, cũng không thấy bất kỳ tệp tài liệu nào rơi ở đó.

Tần Hoài An chỉ có thể chấp nhận kết quả là mất tài liệu. Cô lại nói lời cảm ơn với Chử Chấn phong và trở về phòng.

Lúc này, một cuộc gọi điện thoại gọi tới, nhìn thấy tên, Tần Hoài An không chần chờ mà nghe.

“Bạn học Hòa Thư Thảo, thông báo lúc 5 giờ chiều tập hợp, tại sao em không đến?” Giọng nói nghiêm túc của Mã Trình đến từ đầu dây bên kia điện thoại.

“Thầy Mã, em xin lỗi, em tạm thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Được rồi, tài liệu tóm tắt của các bạn khác trong lớp đã được nộp hết rồi, ngày mai em mang đến nộp cho thầy, thầy chờ em trong phòng thí nghiệm.”



May mắn thay, những cuốn sách cô đã đọc trước đó và những bài phân tích đã được thực hiện, tất cả đều ở trong đầu cô, chịu đựng một đêm hẳn là có thể làm được một bài mới.

Với những lời này, giọng điệu của thây Mã dịu đi phần nào,” ừ, ngày mai phải nhớ nộp.”