Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài)

Chương 85



Vương Thanh Hà cười chế giễu trong lòng: còn giả bộ!

Sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Chử Châu, cô ta vẫn chờ mong vị Chử nhị gia này phản ứng.

Tuy nhiên, Chử Châu cũng chỉ kinh ngạc một chút, liền nói: “Thì ra chuyện là như vậy.”

Ngay sau đó nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nếu Tần Hoài An và Chử Chấn Phong là vợ chồng giả, ông ấy hoá ra không phải……?

Tần Hoài An nhìn ra suy nghĩ của ông ấy, nhẹ giọng nói một câu: “Cháu và anh Chử đều chưa xảy ra chuyện gì.”

Chử Châu gật đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về Tần Hoài An thản nhiên nở nụ cười.

Vương Thanh Hà lúc này thật sự rất nóng giận, hai người này xảy ra chuyện gì vậy?

Đặc biệt là Chử nhị gia này! Đều biết Tần Hoài An là giả, sao còn khách khí với cô, ngược lại bản thân mới là cháu dâu của ông ấy, cũng không thấy ông ấy nhìn mình một cái!

Vương Thanh Hà trong lòng đang cảm thấy buồn bực, nhưng trên gương mặt vẫn tươi cười, nói: “Chú Hai, chúng ta đi thăm bà nội. “

Ánh mắt Chử Châu nhìn thấy giỏ trái cây trong tay cô ta, cuối cùng cũng để ý tới cô ta, “Đi vào đi.”

Vương Thanh Hà hất mặt lên, đi vào bên trong.

Lại nghe được phía sau, Chử Châu nói với Tần Hoài An: “Cháu cũng vào đi, bà nội vừa rồi còn đang nhắc tới cháu.”

Bàn tay của Vương Thanh Hà nắm chặt lấy giỏ trái cây.

Đi tới trước mặt bà Chử, cô ta lập tức biểu hiện ra vẻ mặt áy náy, “Bà nội, chuyện ngày đó là cháu không tốt, cháu chỉ hy vọng bà uống trà xong có thể khỏe mạnh trở lại, không ngờ rằng chuyện lại thành ra như vậy…..Là lỗi của cháu!”

Tống Cẩn Dung đang loay hoay với hộp gỗ đàn hương trong tay, nghe vậy, lắc đầu, “Biết cháu không cố ý, bà nội sao có thể trách cháu chứ?”

Dù sao cũng là cháu dâu của bà, bà đương nhiên sẽ không truy cứu.

Vương Thanh Hà vui vẻ, mỉm cười và nói, “Bà ơi, bà không trách cháu, cháu rất vui, đây là trái cây và hoa cháu đã mua cho bà, cháu hy vọng bà có thể xuất viện sớm.” Cô ta cầm một bông hoa và cố gắng tìm một chiếc bình để cắm nó.

” Đứa bé ngoan, để nó ở đấy đi, để A Châu đi lấy.” Tống Cẩn Dung nói. Nghe vậy, Chử Châu đi lên,Đưa cho chú đi.”

Vương Thanh Hà nhìn ông ấy ở cự ly gần, cảm thấy gương mặt này thật đẹp trai, cô ta bừng tỉnh đưa hoa cho ông ấy.

Chử Châu cầm hoa đi ra ngoài.

Vương Thanh Hà thu hồi ánh mắt, đang muốn tiếp tục nói chuyện với bà cụ Chử, nhưng bà ấy đã nhìn sang Tần Hoài An,” Cô Tần, nghe Lâm Phong nói, đây là cô giới thiệu với nó? “

Tống Cẩn Dung mở hộp gỗ trong tay ra, bên trong rất là một hộp dây hương.

Tần Hoài An nhận ra đây là hộp Lâm Phong mua, liền gật đầu.

Tống Cẩn Dung trong khoảnh khắc lộ ra ý cười”Nhờ thứ này, mấy ngày nay ta ngủ rất ngon.”

“Lão phu nhân, bà dùng tốt là được.” Tần Hoài An không kiêu ngạo nói.

Tống Cẩn Dung nhìn bộ dường như của cô, tâm tình có chút phức tạp.

Nếu không phải vào bệnh viện này, bà cũng sẽ không biết bà nội Tần Hoài An đang ở phòng bệnh bên cạnh, hơn nữa bệnh tình nghiêm trọng.

Cha mẹ nuôi đưa cô đến Chử gia, còn đem toàn bộ việc điều trị của bà nội cho cô.

Đứa trẻ này cũng là một đứa trẻ đáng thương, và thái độ của bà đối với cô ngày hôm đó là đặc biệt không tốt.

Nghĩ đến đây, Tống Cẩn Dung buông hộp gỗ xuống, mặt khác lấy một thứ ra.

Cô vẫy tay gọi Tần Hoài An và nói, “Cháu gái, lại đây. “

Tần Hoài An không rỡ, bước tới phía trước.

” cháu cứu bà hai lần, không phải một hai câu cảm tạ liền nói qua, cái này, là một chút tâm ý của bà, cầm đi. “

Không đợi Tần Hoài An từ chối, Tống Cẩn Dung liền nhét đồ vào tay cô.

Tần Hoài An sửng sốt, nhìn dây chuyền ngọc bích trong tay, quả nhiên nó rất đắt.

Cô hai lân cứu người, cũng chỉ là xuất phát từ bản tâm của cô ấy, không nghĩ tới bà cụ Chử sẽ cho cô lễ vật quý giá như vậy.

“Thưa bà, món quà này cháu không thể nhận được.” Tần Hoài An từ chối nói, muốn trả lại đồ cho bà.

Tống Cẩn Dung giọng nói cứng rắn,”

Cầm lấy. “

Vương Thanh Hà nhìn thấy, đôi mắt gần như đang bùng cháy.