Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 61



Phòng của tổ giáo viên lớp mười ở trường trung học số 1.

"Mặc dù bây giờ các em còn đang học lớp mười nhưng một số em có thể bắt đầu chuẩn bị thi cử rồi, tự xem các đề thi tuyển và nắm chắc cơ hội thi nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học của mình, tốt nhất là có thể thi thì cứ thi đi."

Trong văn phòng, cô Lý dựa vào ghế nhìn nhóm học sinh có thành tích cao nhất trường trung học số 1 trước mặt rồi chậm rãi nói: "Nhưng mấy năm nay tình hình thi không được tốt lắm, số trường tuyển sinh độc lập ít hẳn đi, điểm ưu đãi cũng giảm xuống rất nhiều."

"Cho nên tốt nhất là các em phải suy nghĩ cho kỹ, nếu khả năng có hạn thì vẫn nên tập trung vào thế mạnh của mình đi, tôi tin chắc các em đều đã trải qua cạnh tranh thi đua nên biết nó khốc liệt cỡ nào rồi đúng không."

"Cố gắng bàn bạc kỹ càng với người nhà rồi hãy lựa chọn, có gì thắc mắc cứ tìm thầy cô hoặc các đàn anh đàn chị nhé."

"Được rồi, chỉ có vậy thôi, các em còn thắc mắc gì nữa không?"

Các học sinh trong văn phòng nhìn nhau, cô Lý ngẩng lên nói: "Ai có thắc mắc thì ở lại, không có thì về lớp tự học đi."

Mấy học sinh không có thắc mắc nói cảm ơn cô giáo rồi ra khỏi văn phòng.

Trình Triều là một trong số đó.

Hắn lười biếng đi trên hành lang, nhìn Khương Nghi bên cạnh hỏi: "Cậu có thi không?"

Khương Nghi khẽ gật đầu rồi ngước mắt lên nói: "Tớ định sẽ thi, còn cậu?"

Trình Triều: "Cậu thi thì tớ thi. Dù sao cũng chẳng có gì làm cả."

Khương Nghi cười, cậu thở ra một làn khói trắng, nhìn tuyết lớn bay tán loạn ngoài lan can rồi nói khẽ: "Chắc hết học kỳ này mọi người sẽ bận lắm nhỉ."

Lúc nãy ở văn phòng, cậu nghe nhiều học sinh nói mình đã bắt đầu tự học mấy tháng nay, thậm chí có người trong kỳ nghỉ cuối cấp hai đã quyết định lên cấp ba sẽ dự thi nên nghỉ hè đã tự học rất nhiều bài vở.

Trình Triều quay đầu nhìn cậu hỏi: "Trong nhà cũng bắt cậu thi à?"

Khương Nghi lắc đầu nói khẽ: "Cha tớ không bắt tớ phải thi nhưng tớ muốn thử sức một lần."

Cha Khương là một người cha rất tốt.

Mặc dù thường xuyên bận rộn nhưng chưa bao giờ can thiệp vào cách làm của cậu mà luôn ủng hộ mọi việc cậu muốn làm.

Khương Nghi cũng biết tại sao cha Khương chịu khó tăng ca với chú Lục như vậy.

Bởi vì trước đây cha Khương rất sợ nghèo.

Từ khi sinh ra Khương Nghi đã mắc bệnh nặng bệnh nhẹ liên miên, trong mấy năm khó nuôi nhất, tiền dành dụm của cha Khương đổ vào bệnh viện như nước, có những bệnh bảo hiểm y tế không chi trả nên nhiều lúc cha Khương còn phải đi vay.

Ông sợ Khương Nghi sinh non bị suy yếu khả năng miễn dịch, sau này lớn lên sẽ mắc bệnh nặng, thế là liều mạng kiếm tiền, chỉ sợ đến lúc đó Khương Nghi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn mình sẽ không kham nổi.

Cha Khương hay xúc động nói mộ tổ nhà mình bốc lên khói xanh nên mới có được đứa con tài giỏi như Khương Nghi, lần nào cũng đứng nhất khối cả.

Khương Nghi hỏi tại sao, cha Khương nói từ năm lớp ba mình đã chán học, thà chăn trâu chứ không chịu đi học, bà nội toàn phải bắt về đánh cho một trận rồi quăng tới trường.

Ai ngờ con mình lại giỏi giang như vậy.

Khương Nghi cảm thấy nếu mình có thể xuất sắc hơn nữa chắc cha Khương sẽ vui lắm.

Nghe Khương Nghi muốn theo con đường thi cử, không hiểu sao Trình Triều lại thấy mừng, hắn quay đầu nhìn cậu: "Tớ có quen mấy anh chị hay thi đua, có cần giới thiệu cho cậu không?"

Nhà hắn quen biết khá nhiều người ở bộ giáo dục, cũng quen không ít học sinh trạc tuổi am hiểu về phương diện này.

Khương Nghi cười nói: "Cần chứ. Lát nữa mời cậu ăn cơm."

Trình Triều cười khẩy rồi hời hợt nói: "Mời ăn cơm thì khỏi đi. Chỉ cần cậu cách xa Lục Lê một chút thì tớ đã cảm ơn trời đất lắm rồi."

Khương Nghi khựng lại, nhịn không được tò mò hỏi: "Tớ hỏi chuyện này nhé, sao cậu ghét cậu ấy quá vậy?"

Câu này cậu đã từng hỏi Lục Lê.

Lúc đó cậu bóng gió hỏi Lục Lê có bao giờ gọi Trình Triều là thằng ị trước mặt hắn không, Lục Lê nói không có, câu trả lời này khiến Khương Nghi cứ băn khoăn mãi.

Lục Lê hiếm khi nào lừa cậu, nói không có chính là không có.

Nếu Lục Lê không gọi Trình Triều là thằng ị trước mặt hắn thì rốt cuộc tại sao Trình Triều lại ghét Lục Lê như vậy?

Trình Triều lườm Khương Nghi một cái rồi lạnh lùng hỏi lại: "Vậy cậu thử nói điểm nào để tớ không ghét cậu ta đi."

Khương Nghi nghĩ ngợi, sau đó nghiêm túc nói: "Nhiều lắm mà."

Trình Triều: "......"

Khương Nghi: "Mỗi lần lao động cậu ấy đều khiêng bàn với các bạn học, bóng đèn cao nhất cũng do cậu ấy lau, máy nước trong lớp hết nước cậu ấy cũng là người đầu tiên vác bình nước lên lầu."

Khương Nghi lạc quan kết luận: "Cho nên tớ thấy cậu ấy vẫn có nhiều ưu điểm lắm."

Giống như lúc học nhà trẻ, mặc dù Arno xụ mặt hơi nhiều một chút, nói chuyện cộc lốc một chút nhưng thật ra chỉ cần ở chung với hắn thì mọi người sẽ thấy Arno rất dễ gần.

Trình Triều nghĩ thầm nhiều cái rắm.

Giờ lao động Lục Lê phụ giúp khiêng bàn chỉ vì Khương Nghi là lớp trưởng, bàn trống không ai khiêng kiểu gì cũng đến lượt nhóc xui xẻo Khương Nghi đi khiêng.

Bóng đèn cũng vậy, không ai chịu lau bóng đèn cao nhất, cuối cùng ban vệ sinh đi kiểm tra trừ điểm, người bị chủ nhiệm lớp phê bình chắc chắn sẽ là Khương Nghi.

Lần nào Lục Lê cũng vác bình nước đầu tiên là vì Khương Nghi rất hay uống nước, đặc biệt là mùa đông, Khương Nghi càng không thể rời xa nước nóng trong máy đun.

Nhìn vẻ lạc quan của Khương Nghi, Trình Triều như thấy được một cây cải đang gật gù đắc ý.

Hết sức dễ lừa.

Hắn nhịn không được hỏi: "Cậu không thấy mình dung túng Lục Lê quá sao?"

Khương Nghi ngẩn người: "Hả?"

Trình Triều: "Giờ các cậu vẫn còn ngủ chung giường à?"

Khương Nghi sờ mũi nói: "Ừ, lúc trước ngủ riêng nhưng Lục Lê nói đêm nào cũng gặp ác mộng không ngủ được nên tụi tớ không ngủ riêng nữa."

Trình Triều lạnh lùng nói: "Thế giờ cậu ta không gặp ác mộng nữa mà gặp mộng đẹp à?"

Khương Nghi do dự: "Có đẹp hay không tớ cũng chẳng biết. Cậu ấy không nói."

Trình Triều: "......"

Hắn thở dài một hơi, sau đó chỉ vào khăn quàng trên cổ Khương Nghi nói: "Kéo khăn lên kìa."

Mẹ nó vết cắn trên gáy lộ hết cả rồi.

Khương Nghi cúi đầu quấn lại khăn quàng cổ, có chút ngượng ngùng.

Trình Triều nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày Khương Nghi bị Lục Lê ăn sạch không còn miếng xương, sau đó về lớp thấy Lục Lê cắm cúi viết một tờ giấy đầy chữ, vừa viết vừa nói chuyện với Tần Lan bên cạnh.

Thấy hắn đến, Lục Lê còn cố ý trải rộng tờ giấy kia cho hắn xem, dang rộng chân ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt ngang tàng nhìn hết sức phách lối.

Trình Triều sợ Lục Lê viết thư tình nên không nói hai lời đi tới, nghĩ thầm nếu tờ giấy kia đúng là thư tình thì dù hắn có xé nát nhét vào bụng Tần Lan cũng tuyệt đối không để Khương Nghi nhìn thấy một chữ.

Trình Triều đi xuống bàn cuối rồi dừng lại, giả bộ lơ đãng liếc mắt vài lần, sau khi thấy nội dung trên tờ giấy kia thì im lặng.

Mấy giây sau, Trình Triều xoay người về chỗ, cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Trình Triều nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày Khương Nghi bị Lục Lê ăn sạch không còn miếng xương.

Nhưng hắn không ngờ Lục Lê là đồ simp chúa.

Còn là simp chúa thuần chủng nữa.

Ngay cả Chung Mậu yêu đương qua mạng bị lừa ba mươi tám ngàn cũng không sánh nổi.

Dù Chung Mậu có simp đến mức bị lừa ba mươi tám ngàn cũng không nghĩ người ta phát bài tập cho mình đầu tiên chính là thích mình.

Khương Nghi thấy Trình Triều về chỗ thì quay đầu thuận miệng hỏi: "Gì thế?"

Trình Triều: "Không có gì."

Chỉ là đi xem đối tượng chiếm được độ thiện cảm 59% của cậu thôi.

À.

Độ thiện cảm 59% là do Lục Lê tự viết ra.

Có lý có cứ, không một kẽ hở, trong đó độ thiện cảm 15% đến từ Khương Nghi đi toilet với Lục Lê mười lăm lần.

Các học sinh bên ngoài lục tục về lớp, chắc đã hỏi xong chuyện thi cử, học sinh lớp 1 đều đã đông đủ.

Sau khi biết chắc cả lớp có mặt đầy đủ, cán sự văn nghệ cầm một cuốn sổ và hộp bốc thăm lên bục hắng giọng nói: "Các bạn dừng tay một lát đi."

"Ngày 29 tháng 12 sẽ tổ chức tiệc mừng năm mới, trong khối chỉ định mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục, lớp mình bốc thăm trúng đóng kịch. Tớ và mấy bạn khác đã chọn một vở kịch cổ tích nhưng có mấy vai quan trọng chưa ai diễn, có bạn nào tự nguyện tham gia không?"

Học sinh trong lớp ồ lên xôn xao nhưng chẳng ai chịu giơ tay đăng ký.

Cán sự văn nghệ cũng đã đoán trước tình huống này nên cầm hộp bốc thăm lên nói: "Vậy tụi mình bốc thăm nhé. Đầu tiên bốc thăm nhân vật, sau đó lại bốc thăm mã số học sinh."

Phản ứng đầu tiên của Trình Triều là nhìn sang Khương Nghi, ai ngờ phát hiện cậu đang thản nhiên viết bài chứ không giống lần trước, vừa nghe nói bốc thăm chạy ba ngàn mét thì dừng bút lại ngay.

Nhưng ngồi chung bàn lâu như vậy, Trình Triều ít nhiều gì cũng biết số xui của Khương Nghi, bất kể là tiết mục hay hoạt động gì, chỉ cần có chuyện xui xẻo thì xác suất Khương Nghi bị chọn trúng đều rất cao.

Trình Triều kỳ quái hỏi Khương Nghi: "Cậu không lo à?"

Khương Nghi chậm rãi đáp: "Không."

Cậu bình tĩnh nói thêm: "Lúc nhỏ tớ còn bốc thăm làm cây nữa kìa."

Lục Lê cũng dựa vào ghế, đang bận ép Tần Lan tăng độ thiện cảm 59% của Khương Nghi dành cho mình lên 60% nên không ngẩng đầu lên.

Hắn cũng biết số xui của Khương Nghi, bốc trúng vai gì thì đóng vai đó.

Cùng lắm thì Khương Nghi đóng vai một cái cây trong vở kịch thôi.

Cán sự văn nghệ bốc một tờ giấy ghi vai diễn quan trọng giơ lên cho các học sinh bên dưới xem, trong lòng tự nhủ nhất định phải bốc trúng người tương xứng mới được, sau đó cắn răng bốc một tờ giấy ghi mã số học sinh.

Cán sự văn nghệ nín thở mở tờ giấy ra, sau đó hai mắt lập tức sáng rực, khó giấu vui mừng nói: "Số một đóng vai hoàng tử!"

Với ngoại hình lớp trưởng của bọn họ nhất định sẽ đảm đương được vai này, ứng cử viên ưng ý nhất trong lớp của cán sự văn nghệ chính là Khương Nghi.

Trình Triều làm rơi cả bút, hắn quay đầu sang, dám thề đây là lần đầu tiên mình thấy Khương Nghi bàng hoàng như vậy.

Ở bàn cuối lớp, Tần Lan đang vắt óc nghĩ cách tăng thêm một điểm cuối cùng cho đủ độ thiện cảm 60% thì thấy Khương Nghi vô thức quay đầu nhìn Lục Lê.

Hai mắt Tần Lan sáng lên, nói Khương Nghi chủ động quay đầu nhìn về phía này nhất định là có thiện cảm rồi.

Trong đầu Lục Lê tràn ngập ý nghĩ Khương Nghi sắp đóng vai hoàng tử, một giây sau trong đầu hắn hiện ra vô số truyện cổ tích hồi nhỏ từng đọc.

Công chúa Bạch Tuyết —— Hoàng tử sẽ hôn công chúa.

Hoàng tử ếch—— Công chúa sẽ hôn hoàng tử.

Nàng tiên cá —— Hoàng tử sẽ khiêu vũ với công chúa.

......

Lục Lê không lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn nữ sinh ngồi chung bàn với cán sự văn nghệ, cô là đại diện cho môn ngữ văn của lớp họ, văn phong và logic đều rất tốt, có lẽ kịch bản là do nữ sinh này cải biên.

Lục Lê từ chỗ cuối lớp đi tới sau bàn nữ sinh kia rồi gọi tên cô.

Tô Tình đang chăm chú xem bốc thăm trên bục giảng thì nghe có người gọi mình, quay đầu lại phát hiện là nam sinh có vẻ ngầu nhất lớp.

Vóc dáng hắn rất cao, vẻ mặt ngang tàng phách lối, sống mũi cao thẳng, ánh mắt nhìn người lúc nào cũng sa sầm, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng sắc bén, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể dộng đầu người ta vào tường nhà vệ sinh.

Sau đó Tô Tình nghe thấy nam sinh ngang tàng phách lối này ôn tồn lịch sự hỏi: "Chào cậu, các cậu có định cho ai đóng thế vai công chúa không?"

"Đúng rồi, tức là cho con trai đóng ấy."

"À, Khương Nghi không muốn đóng cũng không sao."

"Tớ đóng được mà."

"Tóc tớ vàng sẵn rồi, đỡ phải tốn tiền mua tóc giả."