Vỡ Mộng Về Anh Người Yêu

Chương 6



Tác giả: Mặn Hơn Bạn | Dịch: Hạ Chí

Đúng thật là tôi không lường trước chuyện Thẩm Nhất Phàn đã có bạn gái.

Nếu như anh có bạn gái, tại sao nghỉ trưa không đi tìm bạn gái chim chuột, sao lại bắt tôi ăn trưa cùng anh mỗi ngày?

Tôi không hiểu!

Vương Manh Manh tiếp tục châm biếm: "Không thì gì? Người đẹp trai như thế cớ gì không có bạn gái, chẳng lẽ giữ cửa đợi cô?"

Tôi nhếch môi.

"Chân chó Triển Bằng nói với tôi là Thẩm Nhất Phàn có bạn gái được hơn một năm rồi, yêu nhau thăm thiết lắm! Hôm nay tôi phải thay mặt bạn gái Thẩm Nhất Phàn dạy dỗ lại cái loại mặt dày như cô!"

Dứt lời, Vương Manh Manh tát tôi một cái!

Cô ta tát nhanh quá, mặt tôi lệch hẳn sang bên, ù tai nhẹ.

Mặc dù tôi hiền lành nhưng không phải người yếu đuối. Tôi quyết định trong thoáng chốc, tát lại cô ta một cái!

"Cô... cô dám đánh lại!"

Vương Manh Manh ôm mặt, trợn tròn mắt không tin được.

Cái tát của tôi khiến mấy cô nàng ngây người!

Chắc là họ thấy tôi dễ bắt nạt, không ngờ tôi dám đánh trả đúng không?

Tôi chỉnh lại chiếc kính bị lệch: "Chỉ cho các cô đánh tôi, không cho tôi đánh lại?"

"Đã là kẻ thứ ba lại còn nói lý!" Vương Manh Manh nổi đóa, không còn dáng vẻ hiền lành của hoa hậu giảng đường.

Tôi nói đúng lý: "Thứ nhất, tôi không phải kẻ thứ ba! Thứ hai, dù có phải cũng không đến lượt cô đánh tôi!"

Mấy cô nàng đang định cùng xông lên hội đồng tôi, tôi liền xịt hơi cay mới mua vào họ rồi bỏ chạy...

Chạy nhanh quá nên đến khúc rẽ, tôi va phải ai đó, cái mũi đập phịch vào bộ ngực cứng rắn!

"Mày bị mù à! Chạy như điên để đi chết hay gì?"

Là giọng nói của Triển Bằng, đàn em của Thẩm Nhất Phàn!

Tôi xoa cái mũi, ngẩng lên thì thấy Thẩm Nhất Phàn đứng sừng sững trước mặt.

Chết tiết, lại va phải cái đồ dở hơi này!

Châu Khiêm bên cạnh chêm lời: "Ồ! Ra là nhỏ bốn mắt hả! Thảo nào vừa thấy các anh là đâm đầu ngay vào lòng Nhất Phàn!"

Tôi ngán ngẩm lườm Châu Khiêm.

Thấy là tôi, cơn thịnh nộ trong mắt được Thẩm Nhất Phàn đè nén, nhưng giọng anh vẫn không hòa nhã được là bao: "Em chạy vội thế để làm gì?"

Tôi thở hổn hển, tạm thời chưa trả lời được...

Anh đã nhạy bén nhận thấy điều khác lạ, chau mày hỏi: "Mặt em làm sao đây? Ai đánh em!"

Tôi lùi một bước, vô thức né bàn tay anh đưa đến.

Thẩm Nhất Phàn có bạn gái rồi mà tôi còn vừa bị hiểu lầm là người thứ ba. Từ giờ phải giữ khoảng cách với anh mới được!

Trước đây, tôi luôn cố gắng tránh chạm mặt đầu gấu học đường, vì tôi biết mình không có nửa phần thắng.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nhất Phàn không có hành động quá đáng nào ngoài bắt tôi ăn trưa với anh mỗi ngày, có chăng chỉ là hơi cục cằn một chút thôi.

Tôi không nghĩ nhiều, cứ chiều theo anh một thời gian.

Nhưng nếu như anh đã có bạn gái, vậy thì đó là chuyện khác.

Anh sẽ khiến tôi bị hiểu lầm là người thứ ba. Chớm nghĩ đến đó thôi là tôi đã ghét cay ghét đắng rồi!

Tôi ghét người thứ ba, càng ghét trai tồi!

"Không sao!"

Tôi không muốn nói nhiều, vội vàng đi vòng qua anh để về nhà. Chưa đi đợc hai bước, cổ áo sau của tôi bị Thẩm Nhất Phàn túm!

Thẩm Nhất Phàn xách cổ tôi như xách cổ nhóc con, bực bội hỏi: "Nói! Là ai đánh em?"

Tôi không đi được, thật sự không biết làm thế nào.

Đúng lúc này, hội Vương Manh Manh đuổi đến.