Vợ Ngố Tổng Tài

Chương 64: Bất an



Edit: Sun

Đợi đến lúc Đường Vấn tỉnh lại, Mạc Đại Linh đã ly khai. Mở mắt ra, nhìn xung quanh phòng bệnh không có thân ảnh quen thuộc kia, Đường Vấn nhất thời có chút không hiểu liền thất lạc tâm tình, giống như trước lúc Mạc Đại Linh xuất hiện, hai người triền miên, chỉ bất quá nàng cảm thấy điều này giống như một giấc mộng cảnh mà thôi.

"Vấn Vấn, Vấn Vấn...".Một cánh tay xuất hiện trước mắt Đường Vấn khua qua khua lại, làm nàng sợ đến nổi co rúm một chút. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Tiễn Như vẻ mặt bất đắc dĩ đang nhìn mình thất thần liền nói: "Hoàn hồn rồi hả? Mạc tổng có một hội nghị khẩn cấp nên phải rời đi, đã trước một bước bay về thành phố G. Công ty nhìn một chút tình huống của ngươi, chuẩn bị cho ngươi nghỉ ngơi một chút, mau nhanh thu nhập xuất viện, ta hộ tống ngươi trở về a.."

Một trận tiết tấu rối loạn qua đi, không bao lâu sau, Đường Vấn tinh thần sáng láng xuất hiện ở sân bay Mỗ thị, quả nhiên Đường Vấn về nhà liền có người kích động.

Bên kia, thấy Đường Vấn bình an vô sự, Mạc Đại Linh liền buông xuống được tảng đá lớn trong lòng, hoan ái qua đi, liền nhận được tin từ công ty, có người đại quy mô thu mua cổ phần công ty Đường thị, rơi vào đường cùng, Mạc Đại Linh chỉ có thể cố nén thân thể uể oải cùng nội tâm không muốn, ra roi thúc ngựa bay trở về G thị chủ trì đại cục.

Máy bay hạ cánh, nội tâm Mạc Đại Linh có chút trầm trọng, lẽ nào thế lực quyền bí kia muốn làm khó dễ?

Trở lại G thị, liên tiếp mở mấy cuộc hội nghị, đến cơm Mạc Đại Linh cũng không kịp ăn, thế nhưng cho dù bận rộn nàng cũng không quên phái người đi tra việc làm cho Đường Vấn bị thương, điều tra được kết quả nhưng thực tại lại ngoài dự đoán của nàng.

Chuyện này quả nhiên không phải là một sự cố đơn giản, đã điều tra xong tại sao dụng cụ lại gây ra thương tích cho người, đúng là do nhân viên bên đạo cụ, nếu như theo lời hắn nói, mục đích của hắn chỉ là muốn làm điều bản thân muốn, một mực muốn đỗ tội cho phó đạo diễn vào ngục giam để hạ giận mà thôi. Nói xong liền trực tiếp đến cảnh cục nhận tội, nếu như đúng như vậy, Mạc Đại Linh không thể nào hạ thủ, đầu mối duy nhất thế nhưng lại bị gián đoạn tại đây, Mạc Đại Linh cũng hiểu rõ, cái này rõ ràng cũng chỉ là người chịu tội thay mà thôi, chân chính phía sau còn một màn độc thủ chỉ là chưa chồi lên mặt nước. Chỉ sợ hắn có thể sẽ tìm cơ hội tiếp tục động thủ với Đường Vấn, chuyện cấp bách, bảo vệ tốt Đường Vấn mới là then chốt.

Trầm ngâm hồi lâu, chính là chỉ có đặt Đường Vấn ở bên cạnh mới có cảm giác yên tâm, vì vậy Mạc Đại Linh liền gọi điện thoại cho Sư Tuyên, biểu đạt muốn cho Đường Vấn nghỉ ngơi một thời gian dài, ý tứ chính là muốn Đường Vấn trở về G thị, không ngoài dự liệu. Sư Tuyên thái độ thương lượng thật tốt trước sau như một, không có nhiều ngăn cản, trực tiếp phê cho Đường Vấn một thời gian nghỉ vô thời hạn.

Giải quyết xong vấn đề này, một lần nữa kiểm tra lại kết quả điều tra được trong tay, Mạc Đại Linh sắc mặt có tí nhăn nhó, xiết chặt kết quả trong tay, mặt trên chính là thình lình báo cáo lại việc phó đạo diễn nửa đêm lẻn vào phòng của Đường Vấn, một việc lớn như vậy, không chỉ Tiễn Như không nói, mà Đường Vấn cũng không mở miệng. Hai người này thật là giỏi a! Sắc mặt Mạc Đại Linh hơi trầm xuống, quanh thân hàn khí bức người, phóng ra cả một gian phòng làm áp suất càng ngày càng thấp, làm cho những người trong công ty nhìn thấy cũng nom nớp lo sợ, như vậy xem ra, Đường Vấn và Tiễn Như ngày mai sẽ không thể nào sống tốt rồi đây a...

Tới chạng vạng, Mạc Đại Linh phải đi đến sân bay đón Đường Vấn, dù mới rời đi khi sáng, chỉ mới nửa ngày không gặp, nhưng đã thập phần tưởng niệm người kia.

Thời gian chờ đợi cũng không lâu, rốt cuộc cũng chờ được thông báo máy bay hạ cánh, không lâu sao liền thấy, Đường Vấn mang theo mũ lưỡi trai cùng kính râm, nhất kiện ăn mặc một màu đen từ trên xuống dưới, giống như mang theo vũ trang hạng nặng mà đi ra. Mặc dù trong sân bay luôn luôn tuôn trào mãnh liệt từng dòng người đi ra, nhưng ngay cái nhìn đầu tiên Mạc Đại Linh liền có thể nhận ra nàng.

Mỉm cười định đi đón nhận, liền thấy Đường Vấn nhìn tới nhìn lui xung quanh vài lần, quay đầu vào bên trong phất phất tay.

Ân? Còn có người? Trong đầu Mạc Đại Linh liền hiện lên ý niệm đó trong đầu, phản ứng đoán tiếp của nàng như vậy, hẳn là Tiễn Như các nàng đi.

Lắc đầu, mới vừa đi được vài bước, trước mặt xuất hiện một màn làm cho nàng sửng sốt, vùng xung quanh lông mày không tự chủ được mà cũng nhăn lại.

Trong lúc Đường Vấn đang bắt chuyện, từ xa đi tới một nữ nhân, dẫn theo hai người cùng một cái gương lớn, kiểu dáng ăn mặc như nàng đồng dạng một màu đen, từ thân hình đó liền có thể nhìn ra nàng không phải là Tiễn Như, người này vóc người cao gầy, cùng Tiễn Như dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cách biệt một trời. Nữ nhân bắt tay một cái liền đem gương đưa cho Đường Vấn, sủng nịnh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, động tác cứ như vậy mà thân mật, tâm tình Đường Vấn cũng nhìn không ra chút nào mâu thuẫn, trái lại còn cười lung lay cánh tay nữ nhân rồi đứng lên, giống như khi làm nũng với bản thân mình đều như nhau.

Một màn này cũng khiến trong mắt Mạc Đại Linh nhìn thấy thập phần chói mắt, lúc nào bên cạnh Đường Vấn lại có một nhân vật quan hệ thân mật như thế, bình thường chiêu thức đó chỉ đối với mình mà sử dụng, dùng ở trên người của người khác, ngực của Mạc Đại Linh có loại cảm giác nói không nên lời, tựa như bản thân âu yếm thứ gì đó lại bị đem chia sẻ cho những người khác, không còn là của riêng bản thân mình sở hữu, một cỗ thương cảm lan tràn ra, một lần nhìn đến trên người hai người, thấy thế nào lại giống như một đôi tình lữ trang y phục cũng giống nhau đến phát sợ, Mạc tổng đây là bình dấm đang trở mình.

Xem ra chính mình cần phải quan tâm một chút những bằng hữu bên cạnh Đường Vấn, ngực xẹt qua một tưởng niệm, khóe miệng Mạc Đại Linh nổi lên một nụ cười mỉm. Tuy rằng nhìn qua có vẻ bình tĩnh, thế nhưng cước bộ vội vã lại bán đứng nội tâm bất bình tĩnh của nàng, trực tiếp đi nhanh qua, không dám chậm lại bước nào, chậm một chút nữa, ai biết nữ nhân kia sẽ đối với Đường Vấn làm cái gì.

"Này, ta nói với ngươi..."

Quay đầu chậm rãi mà nói chuyện, Đường Vấn hiển nhiên là thấy được Mạc Đại Linh đang đi tới, ngừng ngôn ngữ, lộ ra một ngụm đồng tiền, cười đến xán lạn không gì sánh được, cùng mang theo kính râm màu đen cùng nàng hoàn toàn đối lập, làm cho nhìn vào rất buồn cười.

Không thể nhịn được nữa, Mạc Đại Linh xì một tiếng, bật cười, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười thật tình, làm cho mặt nạ lạnh lùng nhất thời phá vỡ, trực tiếp không nhìn tên còn lại mà nghiền ngẫm tươi cười, mắt thấy bé vui chạy tới, vừa định đi đến đón nhận Mạc tổng lại bị một thanh âm hoán gọi phải ngừng cước bộ.

"Linh..."

Thân thể cứng ngắc, Mạc Đại Linh có chút bất khả tin tưởng quay đầu lại, xưng hô này, thanh âm này...

"Dòng suối nhỏ..."

Kinh ngạc nhìn thân ảnh trước mắt vừa xa lạ mà lại vừa quen thuộc, Mạc Đại Linh có chút không biết phải theo ai, nàng chính là mặc một thân trắng thuần, cả người khí chất như trước đây vậy dịu dàng, nhưng mặt mày theo thời gian đã từng có chút trẻ con, hôm nay có vẻ thành thục chuyên gia hơn nhiều.

Xuất thần nghĩ những chuyện này, ánh mắt hai người giằng co cùng một chỗ, bầu không khí tựa hồ đều trở nên vi diệu im lặng. Người ở bên ngoài xem ra, hai người thì giống như tình nhân nhiều năm không vậy, lần thứ hai gặp lại liền bắt đầu thâm tình đối diện.

Đường Vấn chạy chậm bước chân dần dần dừng lại, cuối cùng tại các nàng một băng ghế ngồi mà ngừng lại. Mẫn cảm nàng từ lâu đã nhận ra có điểm sai, nhưng nói không rõ là sai ở chỗ nào. Kia hai người, tựa như có bức tường ngăn cách, đem hai người các nàng với thế giới bên ngoại cắt đứt ra, che đậy thật kỹ càng, giống như người ở đây chỉ là dư thừa.

Cảm giác này làm Đường Vấn rất không an tâm, nếu giống như lúc trước, ít nhất chỉ cấp cho nàng bất quá chỉ là một điểm ghen tuông, mà nữ nhân này gây cho nàng cảm giác uy hiếp cùng khủng hoảng, khủng hoảng sợ mất đi Mạc Đại Linh

Nghĩ tới đây, Đường Vấn thân thể run lên, quên luôn trường hợp cùng địa điểm, vô ý thức kêu lên: "Vợ..."

Không có gì bất ngờ xảy ra đổi lấy chỉ là một ít người ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhưng cùng lúc đó, hai người trong bầu không khí có chút vi diệu cũng bị phá vỡ.

Mạc Đại Linh phục hồi tinh thần lại, sắc mặt bỗng nhiên trở nên phi thường xấu xí, luôn luôn hỉ nộ ít khi hiện ra trên mặt Mạc tổng, hôm nay lại để bản thân như vậy, ly khai cái nhìn của nữ nhân kia, cước bộ hoảng loạn liền chuyển hướng đến Đường Vấn, quay người gật đầu, nói rằng: "Vấn Vấn...Chúng ta đi thôi..."

"A.. Nga..."

Còn không có đợi nàng phản ứng, Mạc Đại Linh đã kéo cổ tay nàng rồi, một cổ lực mạnh truyền đến, Đường Vấn bị lôi một cái lảo đảo, miễn cưỡng bước chân nhanh hơn theo Mạc Đại Linh gấp bước tiến ra khỏi sân bay.

Mà nữ nhân kia nhãn thần vẫn giằng co trên người Mạc Đại Linh, nhìn theo các nàng ly khai, thật lâu không hề động tĩnh, nếu như hiện tại có người ở bên người nàng, có thể có khả năng nghe từ nàng miệng lúng túng mấp mấy được một chút từ ngữ.

"Vợ sao vậy? Linh...Chị làm sao vậy?"

Vô tình vứt bị vứt bỏ phía sau, nhìn tất cả màn ngon ngọt phát sinh trước mắt.

Tựa hồ, càng ngày càng thú vị đây...

Ly khai ra khỏi phòng chờ sân bay Mạc Đại Linh lôi kéo Đường Vấn về tới trên xe, hai người này tuy rằng là một đường đi tới, thế nhưng tốc độ kia tuyệt đối có thể so với chạy chậm, thế cho nên một hồi đến trên xe, Mạc Đại Linh liền nhịn không được một ngụm lớn mà thở dốc.

Chăm chú từ từ nhắm hai mắt, Mạc Đại Linh khéo léo lấy tay đè lại ngực bản thân, tay nắm Đường Vấn chưa từng buông ra, đồng thời dùng độ mạnh yếu càng lúc càng lớn, lớn đến Đường Vấn nhịn không được nhíu mày, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Đau.."

"Xin lỗi..." Mạc Đại Linh như ở trong mộng mới tỉnh, giật mình thả tay đang nắm cổ tay Đường Vấn ra, chỉ thấy mặt trên đã để lại rõ ràng vài lằng đỏ, làm cho nàng nói không nên lời.

Mạc Đại Linh nhất thời ảo não không ngớt, yêu thương nâng lên cổ tay Đường Vấn cổ, chỉ tại chỗ có vết đỏ khẽ vuốt, ở trong lòng mà trách cứ bản thân, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Môi đỏ mọng của Đường Vấn nhìn kỹ sẽ thấy nàng khép mở vài lần, nhưng không có thổ lộ bản thân muốn nói gì, chỉ có chờ đợi.

"Vấn Vấn...Chị...Chị..."

Cố sức cắn môi nói, Mạc Đại Linh lần đầu tiên cứ như vậy mà bất lực, không biết nên giải thích với Đường Vấn như thề nào.

Đường vấn không có truy vấn, chỉ là cúi người tại môi của nàng hôn nhẹ một cái, vươn tay nắm lấy tay nàng, giải cứu Mạc Đại Linh đang khó xử, lời nói vẫn là tính trẻ con mà nói: "Chị như vậy...Em đau..."

"Vấn Vấn..."

Lăng lăng nhìn về phía Đường Vấn, chỉ thấy nàng quật cường nhìn bản thân, trán gian tràn đầy kiên định. Mạc Đại Linh nhún nhún mũi, ngực có chút cảm động, nhào tới trong lòng nàng, đem mặt mà vùi vào trong lòng Đường Vấn, hơi thở trong lúc này tất cả đều là hương vị trên người Đường Vấn, trấn an Mạc Đại Linh đang không bình tĩnh liền yên tâm.

Mạc Đại Linh giống như một tiểu cô nương, lộ ra tư thái yếu đuối như vậy, Đường Vấn chỉ có thể yêu thương vỗ nhẹ phía sau lưng Mạc Đại Linh, kỳ vọng có thể cho nàng một ít thoải mái.

Dĩ vãng đều là Mạc Đại Linh chiếu cố bản thân, lúc bản thân thương tâm liền làm bản thân thoải mái, lúc bản thân uể oải liền cấp bản thân một cái ôm ấp, mà khi nữ nhân này thương tâm, bản thân lại không biết làm thế nào chiếu cố nàng, làm nàng thoải mái.

Đường vấn lần đầu tiên cảm nhận một loại cảm giác vô lực, đối với bản thân vô dụng cảm thấy phẫn nộ, mà vừa xuất hiện nữ nhân kia lại như một viên bom hẹn giờ treo ở lòng của nàng, mầm mống bất an đang mai phục....

- ----------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói chung tình hình là ngọt đủ rồi thì giờ ta bất đầu ngược...muahaha

Editor nói ra suy nghĩ của mình: be like tác giả, ahihi edit bộ này một là...bỏ qua đi, hai là đợi mấy chương ngược này đó...muahahah