Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! - Ráng Chiều

Chương 115: Hôn lễ thịnh thế (1)



Mặc Hi hỏi lại em gái: “Vậy em bỏ được Đại Chu à?”

“Bỏ được chứ.” Mặc Hàm nói: “Trên thế giới này, nếu đã gặp nhau thì đều sẽ có chia xa hay gặp lại mà.”

Đêm đến, ba người cùng nằm ngủ với nhau, Mặc Sơ bị bọn nhỏ chọc cho vô cùng vui vẻ.

“Nếu không dẫn theo Đại Chu, Tiểu Chu đi luôn.” Mặc Sơ nói.

Mặc Hi cảm thấy có một vấn đều cực kỳ nghiêm trọng: “Vậy ai sẽ thay tã cho cô bé?”

“Anh thay cho cô bé thôi.” Mặc Hàm cười vô cùng vui vẻ: “Từ nhỏ ở nhà trẻ thì cô bé đã là bạn gái nhỏ của anh mà.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa cười vui vẻ cũng gần tới tối muộn.

Mặc Sơ từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng lại không hề buồn ngủ.

Mặc Hàm chui vào trong ngực của cô: “Sơ Sơ à, mẹ có muốn ngày mai con và anh trai đi tính sổ với Quyền Đế Sâm không?”

“Không muốn.” Mặc Sơ nói: “Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình mà, tuyệt đối không nên phá hỏng hôn lễ của anh ấy.”

Nếu như hai đứa nhỏ là con của anh, vậy cô có thể làm như vậy.

Nhưng bởi vì giám định DNA đã có, cô thật sự không muốn Quyền Đế Sâm bị phiền não.

“Được rồi, dù sao ngày mai chúng con cũng phải đi New York rồi.” Mặc Hàm nói: “Sơ Sơ à, mẹ phải nhanh lên đó, chúng con sẽ tìm anh trai tóc vàng mắt xanh thật đẹp trai cho mẹ, sau đó mẹ lại sinh cho con em trai hay em gái búp bê, chắc chắn sẽ chơi rất vui.”

Mặc Sơ im lặng, nào có kiểu chơi đùa với em trai em gái mình như vậy chứ.

Cho dù hai đứa nhỏ chơi mệt rồi nhưng Mặc Sơ vẫn không hề buồn ngủ.

Cô nghĩ tới ngày mai, ngày mai sẽ là cảnh tượng ra sao đây? Đúng rồi, luật sư của Quyền Đế Sâm vẫn chưa giấy ly hôn cho cô ký đâu.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hôm sau ánh mặt trời vừa lên, ánh mặt trời buổi sáng khá chói lọi, chiếu vào trên người sẽ có thêm vài phần ấm áp.

Cô giáo Chu tới sớm đón bọn nhỏ rời đi, Mặc Sơ cười hiền chào tạm biệt bọn nhỏ.

Mặc Hàm nói đúng, trên thế giới này mọi người gặp nhau đều sẽ có chia xa hoặc gặp lại.

Mọi người cười nói hẹn gặp lại.

Ngày mai sẽ càng tốt đẹp hơn.

Sau khi tiễn hai đứa nhỏ rời đi, Mặc Sơ cũng chuẩn bị tới hiện trường chuẩn bị hôn lễ.

Lúc này có một nhóm phóng viên lớn chạy ra, vây chặt cô ở giữa.

“Cô Mặc, nghe nói hôm nay cô làm chủ trì buổi hôn lễ long trọng của tổng giám đốc Quyền và cô Long Yên, cô có gì có thể tiết lộ cho chúng tôi không?”

“Hơn nữa, chúng tôi nhận được tin tức, nói cô không để ý tới bố nuôi đang nằm trên giường bệnh, cũng không phụng dưỡng họ, cô cảm thấy làm như vậy có đúng không?”

Mặc Sơ biết Mặc Chiêu Đệ đã thật sự ra chiêu để đối phó cô, cô chỉ cười nhạt nói: “Các vị, hôm nay là thời gian kết hôn của tổng giám đốc Quyền, tôi nghĩ, tổng giám đốc Quyền sẽ không hy vọng có bất kỳ một tin tức tiêu cực nào trên báo đài. Đương nhiên, tiền lì xì dành cho tất cả các vị đều đã chuẩn bị xong. Còn chuyện nhà của tôi tuyệt đối không quan trọng bởi vì hôm nay tôi không phải là nhân vật nữ chính, hôm nay người mang theo hào quang của nữ chính là cô Long Yên. Chuyện liên quan tới việc bố tôi sinh bệnh, chờ tôi hỗ trợ xong hôn lễ cho tổng giám đốc Quyền thì tôi sẽ cho các vị câu trả lời thỏa đáng. Mọi người có muốn cướp tiền cưới trong hôn lễ của tổng giám đốc Quyền không đây?”

“Muốn chứ.” Mọi người đều kêu lên.

Các phóng viên cũng vô cùng biết cách làm người.

Hôm nay là lễ kết hôn của Quyền Đế Sâm, ai lại không có mắt đi hỏi những chuyện không liên quan như vậy.

Mặc Sơ đi tới hiện trường tổ chức hôn lễ.

Hôm nay, hôn lễ được cử hành bên trên chiến hạm hàng không. Nếu nói hôn lễ được cử hành trên du thuyền thì có lẽ đã gặp qua rất nhiều. Nhưng hôn lễ của Quyền Đế Sâm lại cử hành trên chiến hạm hàng không.

Hôm nay, người tới tham dự cũng khiến chiến hạm hàng không càng thêm náo nhiệt.

Hơn nữa còn có các loại máy bay chiến đấu chuyên nghiệp biểu diễn. Các bộ phận lái máy bay tiến hành lái các loại máy bay chiến đấu cất cánh khỏi boong thuyền sau đó bắt đầu tập trung thành những hình dáng khác nhau trên trời, để các nhóm khách quý vui vẻ không thôi.

Mặc Sơ đi vào trong phong thay quần áo, Long Yên vẫn còn chưa tới.

“Cô Long đâu?” Cô hỏi.

“Nói là đang kẹt xe.” Thợ trang điểm nói: “Haiz, nhiều người đều mơ ước có thể gả cho tổng giám đốc Quyền, thế mà cô ta còn đến trễ, cô Mặc à chúng tôi trang điểm cho cô trước nhé.”

“Được.” Mặc Sơ vốn bình thường đã rất đẹp rồi, cô trang điểm hơi đậm lên, tinh thần cũng tươi tỉnh hơn rất nhiều.

Trong lúc cô đang trang điểm, Cố Trạch Dã đã theo Cố Vãn Vãn tới đây.

Cố Trạch Dã rẽ qua chỗ chú rể, hơn nữa Cố Trạch Dã còn là phù rễ nữa.

“Vạn Vãn, cậu tới rồi.” Mặc Sơ nhìn cô ấy.

Cố Vãn Vãn gật nhẹ đầu: “Hôm nay tham gia hôn lễ xong, tôi còn phải chuẩn bị về New York.”

“Đau lòng quá đi!” Mặc Sơ hít sâu một hơi: “Có lẽ tôi cũng sẽ đi nữa đấy.”

Cố Vãn Vãn đưa tay ôm cô: “Cùng đi cũng tốt, chị em tốt chúng ta cũng có có thể bầu bạn với nhau.”

Mặc Sơ vỗ vỗ bờ vai của cô: “Cậu nghỉ ngơi trước một hồi, thị trưởng Cố còn làm phù rể đấy, bên phù dâu vẫn còn kiếm người nữa này.”

“Nghe nói nhà họ Long sẽ dẫn theo chị em tốt bên đó tới.” Thợ trang điểm nói.

Sau khi Mặc Sơ được trang điểm xong, cô nhìn Cố Vãn Vãn đang chơi điện thoại, nói: “Vãn Vãn, cậu muốn trang điểm không?”

Hôm nay Có Vãn Vãn không có trang điểm, cả người tràn ngập vẽ cao ngạo, lạnh lùng.

“Không trang điểm đâu.” Trong bụng Cố Vãn Vãn đang có đứa nhỏ, cô ấy cũng không thể trang điểm, cô ấy phải giữ gìn đứa nhỏ thật tốt.

Mặc Sơ cười nói: “Được nha, dù cậu không thay đổi thì cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất hôm nay.”

“Có đẹp thế nào thì anh Sâm cũng không thích tôi mà.” Cố Vãn Vãn chép miệng, khổ sở nói.

Mặc Sơ cũng từng nếm qua cảm giác thích một người nhưng không thể gần nhau, cô cầm tay Cố Vãn Vãn nhưng không nói gì cả.

Thật sự, quyền quyết định trong tay Quyền Đế Sâm, ai có thể làm gì khác được đâu.

Cố Vãn Vãn có lẽ cảm thấy mình quá thẳng thắn, thấy ngay cả cô vợ chính thức là Mặc Sơ cũng không nói gì, cô ấy nói: “Uất ức nhất cũng là cậu, không hiểu sao lại gả cho anh ấy, mà anh ấy lại cưới người khác vì lợi ích, thật sự không rõ, trên thế giới này sao lại có nhiều đồ vật ích lợi như vậy chứ?”

Mặc Sơ cũng không phàn nàn gì, cô hiểu rõ, dù có phàn nàn nhiều hơn nữa thì cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, trên thế giới này cũng không ai dừng chuyển động chỉ vì để phàn nàn mãi.

Cố Vãn Vãn nhìn Mặc Sơ một lúc: “Dù sao cậu chỉ im lặng không nói lời nào, nên cậu có uất ức hay không thì nhà họ Mặc cũng sẽ không nói gì.”

Bởi vì Mặc Sơ biết, cô có chịu uất ức thì cũng không có ai ra mặt cho cô, nên dù có gãy cái răng thì cũng chỉ đành nuốt vào trong bụng.

Nhưng Cố Vãn Vãn lại khác, cô ấy có một người anh trai là Cố Trạch Dã, Cố Trạch Dã lại rất yêu thương và cưng chiều cô ấy.

“Được rồi, hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của tổng giám đốc Quyền, chúng ta không nên nói những thứ này.” Mặc Sơ nhìn đồng hồ, cái đồng hồ này vẫn là do Quyền Đế Sâm đưa cho cô.

Cô nghĩ tới lời con gái mình từng nói: “Tất cả mọi người gặp nhau đều sẽ có chia xa hoặc gặp lại.”

Chỉ là sau khi gặp lại, anh là anh mà tôi vẫn là tôi.

Cho dù từng có gặp nhau thì cũng dần bước xa nhau, cuối cùng là biến mất không thấy gì nữa.

Mặc Sơ lại gọi điện thoại cho Long Yên, nhưng điện thoại của Long Yên lại tắt máy, cô hơi nhíu mày, hôm nay là thời gian quan trọng như vậy, sao Long Yên lại thế này?

Hôn lễ này được tổ chức long trọng như vậy, hơn nữa còn trực tiếp trên toàn thế giới, nếu Long Yên không đến, vậy cuộc hôn lễ này tiếp tục thế nào đây?

Mặc Sơ đành phải đi tìm Quyền Đế Sâm, anh đứng trong phòng nghỉ dành cho chú rể, mặc một thân âu phục màu trắng, hai tay chắp phía sau trông vô cùng uy nghiêm.