Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! - Ráng Chiều

Chương 123: Đêm tân hôn (3)



Mặc Sơ thấy anh ta chạy từ chỗ làm việc đến đây chỉ vì muốn nói với mình câu này thì trong lòng cảm động vô cùng.

"Bác sĩ Cố, tôi vẫn hy vọng anh có thể tìm được một cô gái thích hợp." Mặc Sơ nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Như cô thì sao?" Cố Mộc Thành hỏi bằng giọng mong đợi: "Cô có chị em sinh đôi thì giới thiệu cho tôi, còn cái cô Mặc Chiêu Đệ kia thì kinh khủng quá."

Mặc Sơ chỉ chỉ về phía bữa tiệc đang diễn ra: "Anh cũng bận rộn cả ngày rồi, có thấy đói không? Đi ăn chút gì đi."

"Tôi không qua đó đâu." Cố Mộc Thành lắc đầu: "Tôi không muốn nhìn thấy Triển Lê Hàn."

"Anh có thể qua đó nhìn xem, nhiều cô gái còn độc thân lắm đấy." Mặc Sơ nói.

Cố Mộc Thành đi ra ngoài: "Tôi sẽ đi giám sát Quyền Đế Sâm xem anh ta có cử chỉ thân mật với người phụ nữ nào khác hay không. Nếu có thì tôi sẽ quay lại đưa cô đi ngay."

Mặc Sơ ngồi trên ghế sô pha, tối qua cô ngủ không ngon nên cả ngày nay thực sự rất mệt.

Mặc dù thần trí thì vẫn rất hưng phấn nhưng vẫn để lộ dáng vẻ của một người ngủ không yên giấc.

Trong đầu cô vẫn lướt qua hình ảnh của rất nhiều người.

Long Yên dùng hàng cấm nên bị cảnh sát bắt đi.

Cố Vãn Vãn đang mang thai, cô ấy phải xoay sở thế nào đây?

Và Cố Mộc Thành vừa chạy đến nữa, anh ta nói rằng anh ta thích cô.

Cô còn đang mang trong mình một đôi thai long phượng, cô muốn thẳng thắn nói cho Quyền Đế Sâm biết chuyện này, cô không nên giấu diếm anh bất cứ chuyện gì cả, nhưng anh sẽ nghĩ như thế nào đây?

Và còn...

Những mối quan hệ hỗn loạn, rối ren đó cứ thi nhau kéo đến, sao cô có thể tiếp nhận hết tất cả chỉ trong ngày hôm nay được?

Ngay khi Mặc Sơ đang không ngừng suy nghĩ về những chuyện này thì có một người lặng lẽ lẻn vào phòng nghỉ.

Qua tin tức trên tivi thì Tư Vĩ Phàm cũng biết chuyện Quyền Đế Sâm quyết định kết hôn với Mặc Sơ.

Dĩ nhiên là anh ta cũng có suy nghĩ giống mấy kẻ cặn bã khác rằng Mặc Sơ vốn không còn trong trắng nữa, vậy thì tại sao cô lại có thể gả vào một nhà giàu có, trở thành bà Quyền phú quý giàu sang được cơ chứ?

Mà Tư Vĩ Phàm vẫn còn ảo tưởng rằng đợi khi Mặc Sơ trở lại trong trắng như ban đầu thì anh ta sẽ là người đàn ông cuối cùng của cô.

nhưng mà Tư Vĩ Phàm không ngờ được sau khi bị mình và Tô San liên thủ lại để hãm hại mà Mặc Sơ vẫn còn có thể gả vào một gia đình danh giá và giàu có bậc nhất hiện nay như nhà họ Quyền.

Mặc Sơ đang chuyên tâm suy nghĩ nên hoàn toàn không phát hiện có người đang đến gần mình.

Tư Vĩ Phàm nhào đến rồi dùng tay bụm miệng cô lại: "Không được la."

"Sao lại là anh?" Mặc Sơ bị anh ta bụm chặt miệng nên nói câu được câu mất.

Tư Vĩ Phàm vội vàng nói: "Anh xem tivi nên biết rồi, em bị anh ta cưỡng ép kết hôn nên bây giờ anh đến cứu em."

Mặc Sơ nghe vậy thì xấu hổ vô cùng, cô bị cưỡng ép chỗ nào vậy?

Sao cái tên Tư Vĩ Phàm này có thể ảo tưởng đến mức đó được.

Tư Vĩ Phàm thấy cô chớp mắt liên tục thì nói tiếp: "Anh biết em vẫn còn yêu anh, Mặc Sơ, anh cũng rất yêu em, chúng ta nên ở bên nhau mới phải. Mặc dù em đã từng làm chuyện có lỗi với anh và anh vẫn như lúc xưa, vẫn chưa thể tha thứ cho em được nhưng anh tuyệt đối sẽ không để Quyền Đế Sâm cưới em, dù có dằn vặt, giày vò em thì anh cũng mới là người phải làm chuyện ấy."

"Anh buông tôi ra!" Mặc Sơ giãy dụa.

Tư Vĩ Phàm thấy cô bắt đầu nói chuyện lớn tiếng thì vội vàng nhét vạt váy vào miệng cô rồi quặp chặt hai tay cô ra sau lưng: "Bây giờ đi theo anh."

Mặc Sơ lắc đầu.

Sao cô có thể rời đi cùng Tư Vĩ Phàm được?

Chuyện của cô và Tư Vĩ Phàm đã bay sang một vùng trời khác từ lâu lắm rồi.

Tình cảm đã chấm dứt cách đây sáu năm thì giờ có lí do gì để lật lại?

Còn nữa, ai nói cho Tư Vĩ Phàm là cô không thích Quyền Đế Sâm vậy...

Nhưng mà bây giờ Mặc Sơ không nói được một lời, hai tay cô bị trói chặt sau lưng, cô nhanh chóng đá chân về phía Tư Vĩ Phàm.

Ai ngờ anh ta lại rút thắt lưng trên người mình ra rồi trói hai chân cô lại.

Sau đó anh ta lại tìm một sợi dây trói hai tay Mặc Sơ về phía sau.

Chính vì thế nên Mặc Sơ có giãy dụa như thế nào cũng không thoát được, khả năng kêu cứu gần như là bằng không.

Ngoài bữa tiệc.

Dường như Quyền Đế Sâm không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện Long Yên dùng hàng cấm và Cố Vãn Vãn mang thai, lúc nâng ly chúc rượu cùng bạn bè, anh đều tỏ ra vô cùng vui vẻ, được chúc một ly thì sẽ uống một ly.

Lúc phụ nữ đang vây quanh anh mời rượu thì Cố Mộc Thành xuất hiện.

"Hình như tôi không mời anh." Quyền Đế Sâm nhớ kỹ trong danh sách những người được mời đến dự tiệc không hề có Cố Mộc Thành.

Cố Mộc Thành hừ lạnh: "Tôi cũng không đến đây để uống rượu mừng, tôi thích Mặc Sơ."

Quyền Đế Sâm nghe chuyện có người thích vợ mới cưới của mình nhưng cũng không giận: "Nhiều người thích cô ấy lắm, anh thì có là gì."

Cố Mộc Thành: "..."

"Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với anh." Hai tay Cố Mộc Thành siết chặt lại thành hình nắm đấm: "Chỉ cần anh buông lỏng và đối xử không tốt với cô ấy một chút thôi thì tôi sẽ đưa cô ấy đi."

Quyền Đế Sâm chỉ khẽ cong khóe môi: "Anh đi được rồi đấy, để tôi đỡ phải cho người ném anh xuống biển, đến lúc đấy thì khó coi lắm."

Dù sao Cố Mộc Thành cũng là cậu ấm của một gia đình danh giá, nếu bị người ta ném xuống biển ở một nơi như vậy này thì đúng là tiếng tăm cũng không tốt đẹp gì thật.

Bấy giờ Triển Lê Hàn đi tới: "Tổng giám đốc Quyền, Mộc Thành không hiểu chuyện, nể tình tôi nên anh đừng tính toán với cậu ấy nhé."

"Ai cần sĩ diện của anh!" Cố Mộc Thành hất hất mũi rồi hừ một tiếng: "Đi thì đi!"

Anh ta nói xong thì đi về phía phòng nghỉ.

Quyền Đế Sâm thấy vậy thì nheo mắt, Mặc Sơ đang nghỉ trong đó, thằng nhãi này muốn tới chỗ cô dâu của anh à?

"Quản chặt cho tôi." Quyền Đế Sâm nhíu mày không vui.

Triển Lê Hàn kêu một tiếng: "Mộc Thành."

Anh ta sải bước đi lên, đuổi kịp bước chân của Cố Mộc Thành rồi nói: "Tôi đã nói từ trước rồi, cậu không nên sa chân vào quá sâu, cậu xem bây giờ cậu có đau lòng không?"

"Hóa ra anh đã biết chuyện Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm ở bên nhau từ lâu rồi ư?" Cố Mộc Thành hỏi bằng giọng tức giận.

"Tôi cũng không thể khẳng định được chuyện đó." Triển Lê Hàn nó thật, anh ta chỉ thấy Quyền Đế Sâm đối xử với Mặc Sơ không giống như cách anh đối xử với người khác mà thôi.

Sẽ có nhiều phương diện nảy sinh khi một người đàn ông đối xử khác biệt với một người phụ nữ, ai mà khẳng định được là chỉ có một loại duy nhất cơ chứ?

Cố Mộc Thành không để ý đến Triển Lê Hàn nữa, anh ta chuẩn bị đi về phía phòng nghỉ.

"Cậu không được đi." Triển Lê Hàn kéo anh ta lại: "Bây giờ Mặc Sơ đã là vợ của Tổng giám đốc Quyền rồi, người ta kết hôn với nhau là anh tình em nguyện, cậu lại chen ngang vào thì còn ra thể thống gì nữa?"

"Tôi vào chào cô Mặc một tiếng." Cố Mộc Thành kéo tay Triển Lê Hàn ra rồi đi ngang qua anh ta.

Quyền Đế Sâm thấy Cố Mộc Thành vẫn cố chấp muốn gặp Mặc Sơ thì để ly rượu xuống rồi sải bước đi tới.

Đến bây giờ thì anh không còn muốn nói thêm một lời nào nữa, anh vươn tay muốn đẩy thẳng Cố Mộc Thành xuống biển.

Cố Mộc Thành nhìn anh chằm chằm, anh cũng nhìn lại anh ta bằng ánh mắt sắc bén nhất.

"Loại đàn ông mặt non mềm, chưa đủ lông đủ cánh như cậu mà muốn đấu với tôi ư?" Quyền Đế Sâm mới đẩy một cái mà Cố Mộc Thành đã lùi về sau mấy bước: "Đi ngay cho tôi."

Lúc lùi về sau, suýt nữa thì Cố Mộc Thành rơi thẳng xuống biển. Anh ta ngẩng đầu lên thì thấy phòng nghỉ của Mặc Sơ không khóa cửa, còn cô thì bị ai đó trói chặt lại.

"Cứu cô Mặc mau." Phản ứng đầu tiên của Cố Mộc Thành là có người đang muốn hãm hại Mặc Sơ.

Lúc nghe anh ta nói câu này thì người phản ứng lại đầu tiên chính là Quyền Đế Sâm, anh lao về phía phòng nghỉ bằng tốc độ nhanh như chớp.