Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! - Ráng Chiều

Chương 137: Nằm trong lòng anh gọi tên người đàn ông khác



Sau khi Mặc Sơ đi spa xong quay về nhà, lúc cô trở lại phòng ngủ, phòng ngủ đã tắt đèn.

Cô đang suy nghĩ, hẳn cô nên sang phòng khách ngủ.

Hay cô nên ngủ lại phòng ngủ chính đây?

Nếu như đến phòng khách ngủ, thế thì cô để ý tới việc bên cạnh anh còn có một An Ngôn.

Nếu như cô vẫn ngủ ở phòng ngủ chính, cô chính là vợ trên danh nghĩa của anh.

Trái tim Mặc Sơ siết chặt từng chút từng chút.

Từ mơ mộng tình yên đến hiện thực tan bến, hóa ra chỉ cách một bước mà thôi.

Cô đẩy cửa phòng ngủ chính, cô là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu đã kết hôn rồi thế thì cứ sống qua ngày như thế đi.

Cô cũng tự khuyên mình nên nghĩ ít đi một chút, nếu cô đã là bà Quyền, anh đã nói anh cần một bà Quyền, vậy thì cô chỉ cần một người có thể một tay che trời, bảo vệ cô.

Lúc nghĩ như thế, cô đột nhiên cảm thấy công bằng.

Cô cởi dép trên chân, từ từ nằm lên chiếc giường lớn, cô nhìn thấy dáng vẻ đã ngủ say của anh dưới ánh đèn ảm đạm.

Anh đã tắm, trên người anh lộ ra mùi thơm nhẹ nhàng, trong trẻo, vô cùng thoải mái.

Cô chỉ nhìn anh một cái, không làm kinh động đến anh.

Giống như một cuộc hôn nhân yên lặng, một cuộc hôn nhân như ý mình, cũng không cần phải dùng sấm sét để đánh thức hai bên.

Mọi người biết quy tắc của nhau là được.

Anh cũng từng nói, anh cần một cô vợ như thế.

Biết tiến biết lùi, có quy tắc, dễ dàng giải quyết mọi chuyện.

Cô cũng cần một cây dù vô cùng có lực để bảo vệ, không để cô bị người đời ức hiếp nữa, để cô có thể có năng lực nuôi nấng hai đứa trẻ.

Khi Mặc Sơ ngủ, giữa anh và cô có khoảng cách chừng mười centimet.

Cô gọi là khoảng cách an toàn.

Cô năm ngang, đắp chiếc chăn mỏng, nhắm hai mắt.

Trong bóng tối, không ai nói gì.

Nhưng đoán chừng hai bên đều biết, đối phương vẫn chưa ngủ.

Cô không hỏi, anh cũng không định giải thích.

Bỗng nhiên có bàn tay khoác lên vai cô.

"Bà Quyền, đi lâu như thế, để anh một mình một phòng." Giọng nói của Quyền Đế Sâm vừa trầm vừa khàn, có một chút khiến người khác cảm thấy có suy nghĩ kỳ quái.

Mặc Sơ thấp giọng cười: "Sao miệng của ngài Quyền càng ngày càng ngọt thế? Có phải lúc em không có ở nhà, anh đã lén ăn mật ông không?"

Quyền Đế Sâm kéo đầu cô vào lòng mình: "Em ngửi một chút xem có mùi vị mật ong không?"

Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh, ánh sáng nơi đầu giường không quá sáng, anh không thích đèn trong phòng quá sáng, nhưng cũng đủ để cô thấy rõ những đường nét của anh.

Đương nhiên cô sẽ không hôn anh.

Cô nhắm hai mắt: "Em mệt, buồn ngủ."

Quyền Đế Sâm cũng không ép cô, nhưng lại dùng ánh mắt dò xét để nhìn cô.

Ánh mắt dò xét đó của anh, cho dù ở trong bóng tối, nhưng cô vẫn cảm thấy như dao đang cắt.

Phải biết rằng, trước mặt người đàn ông này, nếu muốn lừa dối anh cũng không phải chuyện dễ dàng.

Mặc Sơ không biết mình ngủ từ lúc nào, có thể là cô quá mệt mỏi, hơn nữa còn ngồi máy bay đường dài suốt mười tiếng, lúc quay về còn xử lý một số công việc.

Buổi tối lúc cô ngủ, có thể do cảm thấy bên cạnh còn có người, cô cho đó là con trai mình, cô gọi một tiếng: "Hi Hi."

Tròng lòng Quyền Đế Sâm lặp lại hai chữ này, người này là ai?

Cô đang gọi tên của một người đàn ông.

Đây là đang ở trong ngực anh, thế mà cô lại gọi tên của người đàn ông khác.

Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.

Mặc Sơ cũng mang theo rất nhiều quà cho các đồng nghiệp, cô chia cho các đồng nghiệp. Đương nhiên, Ân Phi Âm và Tô Tiểu Mễ cũng có.

Mặc Sơ mới làm việc không bao lâu, Tô Tiểu Mễ đã mang đến cho cô một tin: "Nữ phạm nhân kia đã tự tử trong tù!"

"Ai?" Bởi vì đột ngột, Mặc Sơ không kịp phản ứng.

"Đương nhiên là Long Yên." Tô Tiểu Mễ đưa mắt nhìn cô: "Mặc Sơ, hẳn là tôi nên xem cô là thần tượng. Cô lại đánh bại cả Long Yên, trở thành bà Quyền. Cô có biết không, cô đã là thần tượng của rất nhiều cô bé lọ lem."

Đương nhiên trong lòng Mặc Sơ biết: "Đây là quyết định của tổng giám đốc Quyền. Hơn nữa Long Yên xảy ra chuyện gì, hẳn là mọi người đều biết."

Nhà giàu có đương nhiên phải cân nhắc mặt mũi.

"Cô không phát hiện tất cả mọi thứ đều tới đúng lúc sao?" Tô Tiểu Mễ nằm trên bàn làm việc của cô, nói: "Nghe nói, lần đầu tiên Long Yên hút bột trắng đã bị phát hiện, cô ta cũng quá xui xẻo."

Mặc Sơ không muốn trò chuyện phiếm với Tô Tiểu Mễ, cô nói: "Tôi đến bệnh viện xem tình hình của cô ta như thế nào."

Đối với việc Mặc Sơ được gả vào nhà giàu có chỉ trong nháy máy, mọi người cảm thấy là một giấc mơ.

Nhưng với tính cách của Mặc Sơ, cô sẽ không khoe khoang.

Đương nhiên, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không nói với ký giả.

Thế là, trên giang hồ, có nhiều phiên bản được lưu truyền, sao Mặc Sơ đơn phương độc mã, chiến thắng tất cả các tuyển thủ nữ, trở thành bà Quyền.

Dù là đồng nghiệp trong công ty cũng không biết phiên bản nào là thật, phiên bản nào là giả.

Mặc Sơ cũng không để ý tới lời đàm tiếu của người khác, nếu như cô để ý tới vậy thì năm mười chín tuổi chưa lập gia đình đã có con, cũng đã bị nước bọt của người khác nhấn chìm.

Nhưng người khác nói gì cũng chẳng quan trọng.

Quan trọng chính là mình nên làm thế nào.

Sau khi Mặc Sơ tới bệnh viện, Cố Mộc Thành là bác sĩ chính, anh ta vừa cướp lại mạng sống của nữ phạm nhân kia.

"Cô ta vẫn đang được theo dõi trong ICU, có thể tỉnh lại hay không, có thể tiếp tục kiên trì hay không vẫn chưa biết được." Cố Mộc Thành đã nhìn thấy cảnh sinh tử từ lâu. Đối với việc người khác tự sát, anh ta càng cảm thấy ghét cay ghét đắng.

Tính mạng của con người nhỏ bé, yếu ớt biết bao, đâu thể nào nói chết là chết chứ?

Mặc Sơ gật đầu: "Tình yêu là cái gì mà lại khiến cô ta như con thiêu thân lao vào lửa như thế."

Cố Mộc Thành nhướng mày: "Không phải cô cũng Quyền Đế Sâm sao? Sao cô không biết?"

Mặc Sơ có chút không hiểu, cô cũng cho là mình yêu Quyền Đế Sâm, thương anh gì đó.

Nhất định phải có điều để ý, vậy thì anh chính là thiên thần hạ xuống bên cạnh cô, mỗi lần cô đối mặt với sinh tử, đều có sự bảo vệ của anh.

Đương nhiên, cuộc sống là bình thản như thế, sống một ngày rồi lại một ngày, nguy hiểm cũng không thể xuất hiện mỗi ngày.

Cuộc sống bình thản, thứ dễ mất đi nhất chính là cảm xúc mãnh liệt.

Cố Mộc Thành nhìn đồng hồ: "Gần đến giờ ăn trưa rồi, cùng đi ăn đi."

"Được." Mặc Sơ cũng cầm theo quà: "Tôi đến New York thăm hai đứa nhỏ, có mua quà cho anh, hy vọng anh sẽ thích."

Qùa cô tặng không nặng lắm, là một bức tranh do Mặc Hàm vẽ, cô bé vẽ lại dáng vẻ của Cố Mộc Thành khi mặc áo khoác dài màu trắng, vẽ vô cùng sống động.

Cố Mộc Thành vừa nhìn thấy: "Hàm Hàm quá tuyệt vời, thật sự không nghĩ cô bé đi nước ngoài."

"Nhưng hai đứa nhỏ này cũng không tính về nước, hai đứa đều cảm thấy kiểu giáo dục cởi mở và thú vị ở nước ngoài tốt hơn kiểu giáo dục chỉ biết có học không trong nước." Mặc Sơ nói.