Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! - Ráng Chiều

Chương 147: Thói quen ngủ bên cạnh anh



Mặc Sơ biết mình đã hỏi sai rồi.

Tên Quyền Đế Sâm này luôn luôn không nói tới chuyện nhà anh.

Sao cô lại đi hỏi chứ. Cô chỉ lo lắng, nếu như có một ngày, Quyền Đế Sâm biết, con của cô là của em trai anh, thế thì làm sao?

“Thật sự xin lỗi, là do em vượt quá giới hạn.” Mặc Sơ lập tức xin lỗi.

Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn dáng vẻ vô cùng sợ sệt của cô, anh nhìn cô một hồi lâu, cho đến khi cô cắn môi, lo lắng giống như một con thỏ né tránh ánh mắt anh, anh mới nói: “Đúng thật, anh không muốn nói tới cậu ta.”

“Thế không nói tới.” Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Em cũng không nhắc tới anh ta nữa, anh đừng tức giận, được không?”

Dù sao bây giờ Quyền Đế Đình vẫn còn trong trạng thái hôn mê, không biết lúc nào sẽ tỉnh.

Mặc Sơ thay đổi suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút cũng phải, Quyền Đế Sâm là huyết mạch chính tông của nhà họ Quyền, còn Quyền Đế Đình là em trai khác mẹ với anh. Nói cách khác là bố anh trật khỏi đường ray, có con với người con gái khác.

Điều này đối với Quyền Đế Sâm mà nói: “Mặc Sơ, có một số thứ, anh không nói với em là vì em.”

Mặc Sơ cũng không hiểu những lời này có ý gì, dù sao anh nói gì thì là cái đó vậy.

Anh và cô ngủ với nhau, gối của cô chính là cánh tay của anh.

Trước đó, cô còn hâm mộ nhà anh giàu có, thế nhưng đột nhiên xuất hiện Quyền Đế Đình cũng khiến cô cảm thấy, nhà giàu có hóa ra cũng chỉ có thế thôi.

Cũng không biết Mặc Sơ thiếp đi từ lúc nào, cô mơ mơ màng màng, dường như cảm thấy anh đi ra khỏi lều vải.

Nhưng mà cô quá mệt mỏi, cũng không để ý tới, trở mình, sau đó đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Ở bên bờ biển, người ngồi xem mặt trời mọc cũng rất nhiều.

Mặc Sơ bị tiếng ồn ào của họ đánh thức, khi cô tỉnh lại, anh cũng không có ở bên cạnh cô.

Cô nhìn vào vị trí trống rỗng đó, ngẩn người sợ run một trận, thật ra thì thói quen chính là một thứ đáng sợ.

Mỗi một sáng sớm khi tỉnh lại, bởi vì anh ở bên cạnh cô, có lẽ cô quen việc anh ở bên cạnh cô.

Giống như chúng ta quen một người, cũng như thói quen hút thuốc của một người, anh quen mùi vị của nicotin.

Cai một người, cai một gói thuốc lá.

Mặc Sơ nghĩ hôm nay là chủ nhật, không cần chăm sóc con, cô thật sự có thể ngủ một giấc thật ngon.

Cô vươn người lên, tiếp tục ngủ.

Kết quả, chỉ chốc lát sau, Quyền Đế Sâm quay về, anh thấy cô còn đang ngủ, anh vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô: “Bà Quyền, dậy, uống trà sáng.”

Người thành phố S, đặc biệt là người lớn lên ở thành phố này, cũng đã quen với việc uống trà sớm.

Nhìn xem, đây cũng là một kiểu thói quen.

Mặc Sơ đứng dậy, đi đánh răng rửa mặt, cùng anh đi tới khách sạn gần bờ biển uống trà sớm.

Lúc uống trà sớm, anh đưa tài liệu của người thiếu niên trên đài truyền hình cho cô.

"Nhanh như thế.” Mặc Sơ sững sốt, còn ánh mắt lại khen ngợi.

“Thứ bà Quyền muốn.” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô.

Mặc Sơ cũng nhìn anh, ánh nắng ban mai chiếu vào người đàn ông lớn tuổi. Chú Quyền, đúng là có sức quyến rũ vô hạn.

Cô đang suy nghĩ, nếu như anh trắng hơn một chút, không biết sẽ trông thế nào.

Mặc Sơ mở tài liệu, nhìn một chút, cô kinh ngạc, nói: “Đây là con trai của cục trưởng cục tài chính.”

Nhân vật lớn như thế, với thực lực của nhà họ Mặc, sao có thể làm rung chuyển.

Còn nữa, nếu như đây thật sự là Mạc Tử Mãnh, cậu ta vẫn luôn ở nhà cục trưởng cục tài chính, ăn sung mặc sướng, đột nhiên trở lại nhà họ Mặc bần hàn, anh ta sẽ quen sao?

Quyền Đế Sâm nói: “Anh cũng không tra được tài liệu nói rằng con trai ông ta từng bị mất tích. Thế như nếu như đây không phải Mạc Tử Mãnh thì cũng vô cùng bình thường.”

“Em biết.” Mặc Sơ nói: “Sau hơn mười năm, cậu con trai khi đó bây giờ đã trưởng thành thành thiếu niên. Việc thay đổi hoàn toàn hình dáng cũng có thể nhưng cho dù kết quả có thế nào, em vẫn phải cảm ơn ngài Quyên.”

“Bỗng nhiên sao lại khách sáo thế?” Quyền Đế Sâm nhìn cô, định tìm manh mối.

Mặc Sơ cười một tiếng: “Đối với em, chuyện này còn khó hơn lên trời, thế nhưng đối với ngài Quyền mà nói lại là chuyện dễ như trở bàn tay, đương nhiên em phải cảm ơn rồi. Đúng rồi, anh nói xem, em có thể im lặng lấy được ADN của cậu thanh niên này không, thực hiện một cuộc xét nghiệm với bố mẹ nuôi của em.”

“Đương nhiên có thể, đây chính là cách thức trực tiếp nhất.” Quyền Đế Sâm nói: “Thế nhưng chuyện này phải được thực hiện bí mật, không thể để người khác biết chuyện này.”

“Anh biết.” Mặc Sơ nói. “Mặc dù em không hiểu luật pháp, thế nhưng cũng hiểu không thể tự mình điều tra giám định AND của con người khác.

Sân quần vợt.

Mặc Sơ nhìn thấy cậu bé này đang đánh tennis, cậu ta tên là Thiệu Vĩ Trạch, năm nay mười tám tuối, là sinh viên đại học Cambridge của London.

Quả nhiên, sống ở nhà ai, đại học này cũng là trường nổi tiếng.

Suy nghĩ một chút, cậu con nuôi Mạc Tử Mãnh cũng chỉ học tại một trường cao đẳng bình thường trong nước, thế nên, thân thế chênh lệch, thật sự không thể thay đổi.

Sau khi Thiệu Vĩ Trạch đánh tennis xong, cậu ta dùng khăn lông màu trắng lau mồ hôi, Mặc Sơ vội vàng đi tới cầm lấy.

Cô trở về đến nhà, lại lấy khăn lông của bố mẹ nuôi, cùng nhau mang đi. Ban đầu là đưa cho Cố Mộc Thành xét nghiệm, kết quả Ngô Y Mỹ lại gọi điện cho cô.

“Bà Quyền, cô đã gửi mẫu của mình chưa?” Ngô Y Mỹ hỏi cô.

Mặc Sơ có chút kỳ quái: “Bác sĩ Ngô, mẫu gì?”

“Chính là mẫu của đứa bé kia và bố mẹ nuôi của cô.” Giọng nói của Ngô Y Mỹ có hơi gấp gáp: “Cô mau mang tới làm xét nghiệm đi.”

Mặc Sơ cho là Quyền Đế Sâm phân phó, cô cũng không cầm tới chỗ của Cố Mộc Thành nữa, mà đưa cho Ngô Y Mỹ.

“Sau khi có kết quả, tôi sẽ thông báo cho cô biết.” Ngô Y Mỹ nói: “Bà Quyền, cô về trước đi.”

“Được, cảm ơn.” Mặc Sơ bận rộn cả ngày, cô cũng lập tức trở về nhà với Quyền Đế Sâm, bởi vì có anh, cô mới có thể tiến triển thuận lợi như thế.

Trong bệnh viện.

Ngô Y Mỹ run rẩy đưa mẫu vào phòng xét nghiệm, cô trở về phòng làm việc của bác sĩ, vội vàng gọi một cuộc điện thoại: “Con trai của tôi đâu, để nó nói chuyện với tôi một câu đi.”

“Mẹ.” Con trai của cô ta sợ khóc: “Mẹ mau cứu con.”

“Con yên tâm, mẹ sẽ cứu con.” Ngô Y Mỹ vội vàng nói.

Lúc này, giọng nói của Tô Cát Long truyền tới: “Cô làm theo lời tôi, đương nhiên tôi sẽ thả con trai của cô ra. Cô dám giở thủ đoạn bịp bợm, thứ lần sau cô nhận được cũng không phải một miếng da trên tay con cô đâu mà là một cái tay.”

“Không được, dù thế nào đi nữa.” Ngô Y Mỹ vừa khóc vừa nói: “Tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi cũng sẽ không nói cho ai biết, tôi sẽ làm theo những gì anh nói, nói với bà Quyền kết quả xét nghiệm. Anh nhất định không được làm tổn thương con trai tôi, nó còn nhỏ.”

Lúc Tô Cát Long biết Mặc Sơ lấy khăn của Thiệu Vĩ Trạch đi làm xét nghiệm ADN, anh ta nhanh chóng khống chế con trai của Ngô Y MỸ, hơn nữa lúc Ngô Y Mỹ không chịu hợp tác, anh ta cắt một miếng da trên tay cậu bé.