Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! - Ráng Chiều

Chương 164: Mạnh mẽ muốn chiếm làm của riêng



Quyền Đế Sâm phải dùng ngón tay sần sùi của mình lau qua chỗ đã bị Cố Mộc Thành hôn, cho đến khi da cô biến thành màu đỏ, anh mới ngừng lại.

“Mặc Sơ, em ngoan ngoãn một chút cho anh.” Giọng Quyền Đế Sâm không có chút dịu dàng nào, cảnh cáo nhiều hơn.

Lúc anh cưng chiều cô, cũng là cưng chiều đến tận cung, lúc anh chiếm đoạt cô cũng siêu cấp bá đạo.

Mặc Sơ cắn môi, chẳng lẽ trong lúc vô tình người khác đụng phải cô, cô chưa kịp tránh né cũng là lỗi của cô sao?

Có phải gió thổi lất phất qua gò má cô cũng là hôn môi đúng không?

Mặc dù trong lòng Mặc Sơ nghĩ như thế, cô cũng không mạnh miệng.

Bây giờ, người đàn ông này đang là thế lửa ở đầu ngọn gió, nếu cô còn bắt bẻ, chỉ sợ anh sẽ tức giận ngút trời.

“Ngài Quyền, em còn chưa đủ ngoan sao?” Mặc Sơ cười hì hì: “Mọi việc cũng đều xin phép anh, dù chỉ có châu quan phóng hỏa, không cho phép trăm họ đốt đèn, em cũng không nói câu nào.”

Nghe lời này, đôi chân mày kiếm của Quyền Đế Sâm nhướng lên, anh phóng hỏa bao giờ?

Trong lòng Mặc Sơ hừ một tiếng, vẫn chưa phóng hỏa sau hậu viện đã nấu cơm từ sớm?

Lúc này, Cố Mộc Thành đột nhiên chạy tới: “Cô Mặc, có phải cổ chân cô bị trẹo không? Để tôi xem một chút.”

Sau đó, Cố Mộc Thành phát hiện ra, Mặc Sơ ngã như thế có phải bị thương rồi không?

Nghĩ tới đây, Cố Mộc Thành lập tức chạy đi tìm Mặc Sơ.

Kết quả, khi anh ta vừa khom người định xem cổ chân của Mặc Sơ, anh ta lại bị Quyền Đế Sâm xách như xách một con gà, ném sang một bên.

“Cố Mộc Thành, anh còn tới đây làm gì? Có phải thiếu đánh không?” Lửa giận của Quyền Đế Sâm còn chưa có chỗ trút, Cố Mộc Thành còn dám chạy tới cho anh đánh.

Cố Mộc Thành ngã trên đất, anh ta trợn mắt nhìn Quyền Đế Sâm một cái: “Tôi là bác sĩ, tôi chỉ chữa thương cho cô ấy mà thôi, anh có cần tức giận như thế không?”

“Bà xã của tôi, không cần anh nhiệt tình như thế.” Quyền Đế Sâm không cho phép anh ta nhìn.

Cố Mộc Thành bò dậy từ dưới đất, anh ta cũng tức giận: “Quyền Đế Sâm, đây là bà xã của anh, nếu như mắt cá chân của cô ấy đau đớn vì sự hẹp hòi của anh, anh sẽ phải trả giá vô cùng lớn vì sự gia trưởng của anh đấy.”

Quyền Đế Sâm đã kiểm tra cho Mặc Sơ rồi, cô chỉ bị trẹo một chút, cũng không ảnh hưởng tới gân cốt, mắt anh đã chắc chắn.

Cố Mộc Thành không để ý tới sự bá đạo của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thẳng về phía Mặc Sơ: “Cổ chân cô thế nào? Có đau hay không, có bị sưng không?”

“Tôi không sao, Cố Mộc Thành, anh về đi.” Mặc Sơ không muốn bọn họ cãi nhau trong bệnh viện, cô nói.

Cố Mộc Thành lại nói: “Cô đừng bị ép buộc bởi sự bá đạo của anh ta. Nếu đau cô cũng không cần chịu đựng, để tôi xem một chút, tôi là bác sĩ.”

Mặc Sơ nói: “Thật sự không cần.”

Lúc cô nói, cô còn bước xuống xe đi mấy bước cho Cố Mộc Thành xem: “Thấy không? Có thể lúc ấy chỉ bị trẹo một chút, thế nhưng không bị thương, yên tâm đi, tôi không sao…”

Lúc cô còn chưa nói hết thì đã thấy sắc mặt Cố Mộc Thành thay đổi.

Cố Mộc Thành thấy trên gương mặt cô, một bên là màu da trắng như tuyết, bên còn lại hồng hồng, nhìn một cái biết ngay bị người dùng lực cọ cọ.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Cố Mộc Thành lập tức đánh Quyền Đế Sâm, mặc dù Cố Mộc Thành ra tay rất nhanh, thế nhưng dù sao Quyền Đế Sâm cũng là lính đặc chủng. Anh ngăn cản nhanh hơn, thêm nữa, cú đấm của Cố Mộc Thành đánh vào cùi chỏ của Quyền Đế Sâm.

Quyền Đế Sâm cũng không đau, trái lại quả đấm của Cố Mộc Thành lại đau đến thấu xương.

“Quyền Đế Sâm, anh không phải là đàn ông, anh đang ngược đãi vợ anh, anh đang ngược đãi người phụ nữ của anh tại nhà.” Cố Mộc Thành lập tức nói: “Anh nhìn chút đi, màu da trên mặt cô Mặc không đều nhau, sao anh có thể đôi xử với cô ấy như vậy?”

Lúc này, Quyền Đế Sâm cũng nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn của Mặc Sơ, màu sắc hai bên không giống nhau. Da của cô quá non, anh xoa nhẹ cũng đã bị đỏ, trông giống như bạo lực gia đình.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi muốn làm thế nào thì cũng không tới phiên anh để ý.” Quyền Đế Sâm vẫn vô cùng ngang ngược nói: “Trái lại, anh đấy, Cố Mộc Thành, đừng mơ tưởng đến Mặc Sơ nữa, cùng đừng nghĩ tới cô ấy, cô ấy là bà Quyền.”

“Bà Quyền” quả đấm của Cố Mộc Thành rất đau: “Nếu như cô ấy là bà Cố vậy thì tôi sẽ yêu thương, nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, cũng sẽ không bóp mặt cô ấy.”

“Anh nằm mơ đi.” Quyền Đế Sâm hừ lạnh: “Bà chủ Cố, Cố Mộc Thành, cả đời này cũng đừng nghĩ tới, bây giờ, tránh ra.”

Cố Mộc Thành cũng đứng yên không nhúc nhích: “Mặt của cô ấy cũng phải bôi thuốc.”

“Không cần anh quan tâm.” Quyền Đế Sâm lập tức quất tới Cố Mộc Thành, cú đánh này đương nhiên là vô cùng nặng nề.

Cố Mộc Thành vừa bị anh đánh, mũi lập tức chảy máu. Anh ta vẫn không chịu tránh ra, kiên trì nói: “Mặt của Mặc Sơ cần bôi thuốc.”

Đương nhiên Quyền Đế Sâm biết, thế nhưng không cần Cố Mộc Thành bôi.

Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm ra tay nặng như thế, lúc anh định đánh tiếp, cô vội vàng ôm lấy Quyền Đế Sâm: “Đừng.”

Quyền Đế Sâm thấy cô còn bảo vệ Cố Mộc Thành, anh nhịn một hơi, nếu như không phải Cố Mộc Thành chơi đến phát điên, hôn Mặc Sơ một cái, sao cô lại như thế.

Mặc Sơ ôm lấy cô anh, nói nhỏ vào tai anh: “Chúng ta đi thôi, đừng làm tổn thương người khác.”

Quyền Đế Sâm tức giận nhìn Cố Mộc Thành, không chỉnh anh ta nữa, anh để Mặc Sơ lên xe rồi anh cũng leo lên xe.

Sau khi xe rời đi, Cố Mộc Thành vẫn còn đứng tại chỗ.

Lý Chi Nhiễm và Trịnh Đông Đương đứng cách đó không xa, Lý Chi Nhiễm nói: “Ôi, anh Đông Dương, thủ trường nhà anh tốt thế. Đúng là một tổng giám đốc lạnh lùng, bá đạo. Bao giờ anh mới giống như thủ trưởng, nổi giận vì người đẹp?”

Trịnh Đông Dương nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Cố cũng vô cùng tốt, chỉ có một người phụ nữ, đương nhiên thủ trưởng của chúng ta lợi hại.”

Lúc Cố Mộc Thành nhìn sang, Lý Chi Nhiễm lập tức tiến lên trước nói: “Bác sĩ Cố, anh không sao chứ? Có cần phải tới bác sĩ không?”

“Không cần.” Cố Mộc Thành lắc đầu một cái, sau đó yên lặng rời đi.

Sau khi Diệp Tử nhìn thấy, cảm thấy cơ hội đã tới.

Cô ta lập tức tiến lên lấy lòng Cố Mộc Thành: “Bác sĩ Cố, tôi giúp anh.”

Nhưng mà cô ta cũng ngạc nhiên khi thấy ham muốn chiếm làm của riêng của Quyền Đế Sâm đối với Mặc Sơ lại mãnh liệt như thế.

Nếu như Quyền Đế Sâm biết về hai đứa con của Mặc Anh, anh thật sự sẽ…

Cô ta không dám tưởng tượng, dáng vẻ một nhà bốn miệng ngọt ngào.

Trên xe.

Xe đang không ngừng lao nhanh về trước, Mặc Sơ không nói gì, trên mặt là cảm giác đau rát.

Quyền Đế Sâm đang tập trung tinh thần lái xe, đôi môi mỏng của anh gần như siết lại thành một đường, đang muốn nói rằng trong lòng anh đang không vui.

Trên xe không ai nói gì, trong buồng xe mở máy điều hòa không khí, nhiệt đột lạnh đến mức có cảm giác lạnh muốn đóng băng.

Anh cũng không lái tới công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu của Mặc Sơ mà lái về phía một đường khác.