Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 350: Cô vợ nhỏ muốn bỏ trốn



"Cô muốn nói rõ cái gì?"

Mặc dù Phó Quân Tiêu không cho rằng Lạc Minh Ánh đang chất vấn mình, nhưng anh cảm thấy có lẽ cô ta có nhìn thấy một vài chỗ mà anh không có chú ý tới.

"Tôi có thể bảo đảm, tất các khoản chỉ tiêu đã qua tay tôi không hề có vấn đề, thế nhưng khoản chỉ tiêu này chưa từng qua tay tôi, tôi cũng không nhớ rõ là từng có khoản chỉ tiêu này.Thế nhưng bên trên đơn thanh toán lại ký tên của tôi, không chỉ có tôi mà còn có cả anh cũng ký tên"

Lạc Minh Ánh chậm rãi nói, sau đó lại lật đến trang tư liệu kế tiếp, tiếp tục hỏi: "Anh trai, tôi nhớ là khoản chỉ tiêu tư nhân của anh xưa nay không đưa bao giờ được liệt kê vào tài khoản cá nhân của công ty"

"Ừm?"

"Chẳng lẽ là, anh trai, từ trước đến nay anh đều cầm tiền công quỹ để tán gái hay sao?"

Thanh âm của Lạc Minh Ánh mang theo trêu chọc nói đến đó thì hơi dừng lại một chút, sau đó lại bổ sung một câu: "Mặc dù công quỹ kỳ thực cũng chính là khoản tiền riêng của anh"

Dù sao tập đoàn Phó thị không phải công ty kinh doanh theo hình thức đầu tư cổ phần, sau khi ông cụ Phó là Phó Hoäng Khôn thoái vị đã lấy đi một bộ phận tiền thuộc về ông, còn lại tất cả tài sản tập đoàn Phó thị còn sót lại đều giao lại toàn bộ cho Phó Quân Tiêu.

"Quần áo, giày, túi thơm, đồ trang điểm, tất cả đều là hàng quốc tế cao cấp phiên bản số lượng có hạn.Anh trai, anh hẳn là chưa từng bao nuôi bất cứ người phụ nữ nào chứ?"

Lạc Minh Ánh cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, từ lúc biết anh đến nay cô ta còn chưa từng nhìn thấy anh cùng một người phụ nữ nào có quan hệ mập mờ.

Mày kiếm của Phó Quân Tiêu nhíu lại: "Gọi bên thứ ba của bộ phận tài vụ công ty đến công ty kiểm toán lại, sau đó để bộ phận pháp vụ của công ty chuẩn bị tốt để kiện tụng"

"Được, tôi lập tức đi làm"

Lạc Minh Ánh đã biết Phó Quân Tiêu sẽ xử lý như vậy, cho nên cô ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ Phó Quân Tiêu ra lệnh một tiếng mà thôi.

Phó Quân Tiêu theo bản năng hỏi: "Sao cô lại đột nhiên chú ý tới chuyện này?"

"Là thầy đã dặn dò bảo tôi không có việc gì thì lật xem nhiều sổ sách điện tử mà bộ phận tài vụ nộp lên một chút, nói không chừng có thể phát hiện ra gì đó"

Lạc Minh Ánh mấp máy môi.

Phó Quân Tiêu tán dương một câu: "Danh sư xuất cao đồ!"

Lạc Minh Ánh nhếch miệng mỉm cười, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, vội vàng lấy từ trong áo ra một cái bình phun sương nhỏ, phun lên trên người Phó Quân Tiêu.

Trước đó cô ta đã phun cho anh, chẳng qua là tại lúc anh không ở trong phòng làm việc thì phun lên áo khoác âu phục mà anh làm rơi xuống đất.

"Anh trai, đây chính là cỏ bạc hà tôi tự trông, lại tự chế ra nước bạc hà, có thể khiến anh nâng cao tỉnh thần trong lúc lái xe một mình vào buổi trưa.

"Cảm ơn"

Phó Quân Tiêu nhè nhẹ gật đầu, quay người bước nhanh rời đi.

Tinh thần của anh chỉ tập trung ở trên người Đồng Kỳ Anh, căn bản không phát hiện được Lạc Minh Ánh sinh ra một thứ tình cảm khác đổi với mình.

Không biết hiện tại bảo bối Kỳ Anh của anh đã rời giường hay chưa? Nhà riêng của anh tương đối xa, mà lại chỉ có một nhà là anh ở, cho nên con đường sau thành phố và khu biệt thự gần như không có xe taxi nào đi qua.

Thế nhưng vô tình trên đường anh trở về lại gặp được một chiếc taxi trước mặt.

Trong đâu Phó Quân Tiêu bỗng nhiên hiện lên bóng dáng xinh đẹp của Đồng Kỳ Anh, đây cơ hồ chỉ là một chuyện trong nháy mắt, chân anh phanh lại, sau khi giảm tốc độ thì lập tức đảo tay lái một vòng.

Sau khi nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe taxi kia, anh dùng sức ấn lên còi xe ra hiệu cho chiếc taxi dừng lại, thế nhưng chiếc taxi này lại không có chút ý tứ nào là muốn giảm tốc độ dừng xe.

Phó Quân Tiêu bị làm cho bất đắc dĩ, một chân đạp ga đến tận cùng, sau khi gia tốc thì tìm đúng thời cơ, trực tiếp dừng ngang ở trên đường phía trước.

Chiếc xe taxi kia không thể không phanh gấp lại, đầu xe thiếu chút nữa thì đụng vào thân xe của anh, lúc chỉ còn cách khoảng chừng một mét thì vững vàng dừng lại.

"Này! Anh có bệnh à! Muốn tìm cái chết sao!"

Lái xe hạ cửa sổ xe xuống lớn tiếng mắng chửi ầm ĩ.

Phó Quân Tiêu bình tĩnh bước từ trên ghế lái xuống, không thèm để ý đến sự tồn tại của tài xế taxi mà đi thẳng tới ghế sau xe, nâng lên bàn tay khớp xương rõ ràng gõ vang cửa kính xe.

Bên trong xe taxi, Đồng Kỳ Anh hít một hơi thật sâu rồi mới hạ cửa sổ xe xuống, ngửa khuôn mặt mỉm cười miễn cưỡng lên nhìn Phó Quân Tiêu: "Anh cả, thật là trùng hợp!"

"Bảo bối, em muốn đi chỗ nào? Anh đưa em đi."

Phó Quân Tiêu nhắm lại đôi mắt đen, giọng nói nhàn nhạt phát ra từ giữa đôi môi mỏng.

Nụ cười của Đồng Kỳ Anh có chút cứng đờ, sau đó thay vào là cười khổ: "Em chỉ là muốn đi...muốn đi ăn lẩu mà thôi"

"Xuống xe!"

Phó Quân Tiêu nghiêng nghiêng đầu.

Đồng Kỳ Anh chớp chớp hai mắt, hai tay khẩn trương nằm chặt tay nắm cửa: "Em thấy không cần đâu!"

"Lái xe, phiền anh mở khóa cửa xe ra, cảm ơn"

Phó Quân Tiêu lấy ví ra, rút từ bên trong ra mấy tờ năm trăm đưa qua cửa sổ ở ghế lái phía trước mắt.

Biểu tình hung thần ác sát của lái xe ngay lập tức thu lại, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào mấy tờ tiền mặt.

Anh ta giơ tay nhận lấy tiền xong thì lập tức ấn nút mở khóa cửa xe.

"Lạch cạch"một tiếng.

Phó Quân Tiêu lưu loát kéo cửa xe ra, một tay chặn trên khung cửa, một tay bắt lấy cánh tay của Đồng Kỳ Anh, kéo cô từ trong taxi ra ngoài.

Sau đó lại "bịch"một tiếng, sau khi cửa xe đóng lại, lái xe vô cùng thức thời khởi động lại xe, nghênh ngang mà lái xe rời đi.