Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 406: Cô nói cô cũng có thể



Đồng Kỳ Anh đột ngột lùi lại một bước, cúi đầu nói với anh: “Trong bếp em còn rán thịt ba chỉ, để em bưng lên.” Sau đó cô tiến lên một bước, muốn phóng vào bếp càng nhanh càng tốt.

Nhưng ngay khi cô vừa nói xong, Phó Quân Tiêu liền nắm lấy cổ tay cô. Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh kéo cô ngồi xuống một cái ghế ăn bên cạnh.

“Chúng ta là vợ chồng. Em đã nói phải làm tốt nhiệm vụ một người vợ của anh, cho nên chúng ta không thể ngủ phòng riêng được.” Anh kéo cô ngồi vào trên đùi, ghé sát tai cô mà nói. Hơi thở của anh thở ra lướt qua cổ của Đồng Kỳ Anh khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Đồng Kỳ Anh đỏ bừng cả mặt, cô hơi ngả người ra sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Tư thế như vậy quá mập mờ, thậm chí cô có thể cảm nhận được làn da nóng bỏng của anh sau lớp quần áo.

“Anh cả.” Đôi lông mày của Đồng Kỳ Anh khẽ nhíu lại, cô ngập ngừng hỏi: “Không phải anh nói... cả đời này anh sẽ không chạm vào em sao?”

“Thật sao? Anh đã từng nói những điều như thế này rồi à? Tại sao anh lại không có chút ấn tượng nào nhỉ?” Anh nhướng mày, trong hơi thở của anh tràn ngập mùi cơ thể tuyệt vời từ cô. Khi anh nói điều này, dường như anh đang cố ý dựa sát vào cô thêm một chút.

Có lẽ những người đàn ông khác có thể tách biệt “tình yêu” và “tình dục” nhưng Phó Quân Tiêu thì không.

Từ đầu đến cuối, cơ thể của anh chỉ có một mình Đồng Kỳ Anh khiến anh sinh ra phản ứng sinh lý. Trừ cô ra thì không có ai cả.

Hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy như đã từng quen biết từ lâu.

Loại cảm giác đó giống như đã gieo mầm trong lòng anh từ lâu và khi anh gặp được cô thì nó sẽ bùng cháy dữ dội vậy. Đồng Kỳ Anh không chịu nổi khoảng cách giữa hai người, vì vậy cô đưa tay ra để trước ngực anh và bắt đầu nói không rõ ràng: “Trong... trong bếp còn đang hâm nóng sữa, để em đi lấy sữa lại đây.”

Nhưng mà khi cô vừa đứng lên thì đã bị anh áp đảo trên bàn ăn, hai tay ôm eo cô, sau đó toàn thân đổ xuống đè thẳng lên người cô. Anh nói bằng giọng nói trầm thấp gợi cảm, có chút gợi dục trong đó và lại độc tài theo kiểu không cho ai xía vào: “Cục cưng, có phải đêm qua em cũng muốn làm điều đó với anh phải không?”

Đồng Kỳ Anh cảm giác được sức nặng trên người và hơi thở nguy hiểm của người đàn ông phả vào mũi, sắc mặt của cô đỏ bừng như quả táo chín.

Cô liếc nhìn Phó Quân Tiêu, trong đôi mắt anh có vẻ dịu dàng nhưng lại giống như không hề chứa một chút dục vọng nào.

Tuy anh nói những lời không rõ ràng tối nghĩa nhưng ánh mắt của anh lại rất rõ ràng trong sáng.

Đồng Kỳ Anh khẽ cắn môi, như thể tối hôm qua anh đã nhìn rõ tâm can của cô vậy. Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng những gì anh nói cũng là sự thật.

Nhưng đêm qua là đêm qua, bây giờ là bây giờ.

Đêm qua, cô đã bị sự đẹp trai, dịu dàng và chiều chuộng của anh dụ dỗ mà mất đi lý trí, không phải sao?

Tại sao người đàn ông này lại xấu xa đến như vậy? Anh có cần phải nói trắng ra những tâm tư trong lòng của cô như vậy không cơ chứ?

Phó Quân Tiêu nhìn thấy vẻ dễ thương đáng yêu của cô sau khi bị anh nhìn thấu tâm tư thì ánh mắt ấm áp và mỉm cười một cách dịu dàng.

Anh hơi đứng thẳng người thả lỏng sức khống chế trên người cô, sau đó bên tai cô vang lên một giọng nói đầy quyến rũ: “Thôi bỏ đi, anh sẽ không ép em.”

Trước kia, khi anh không biết quản gia của mình tiếp nhầm người, còn tưởng nhầm cô là vợ sắp cưới của anh thì anh luôn cảm thấy rằng việc anh hôn cô, lúc gặp mặt anh muốn làm chuyện đó với cô là điều bình thường. Tất cả những gì anh muốn và anh có thể làm được, anh chỉ cần cô thỏa mãn anh.

Anh thích đi thẳng vào vấn đề và cảm thấy sau khi trở thành bạn trai và bạn gái mà làm chuyện như vậy là đương nhiên, cô không nên từ chối. Huống hồ bây giờ họ đã là vợ chồng.

Nhưng bây giờ, anh từ từ phát hiện ra rằng anh phải tôn trọng nguyện vọng của cô, cho dù cô là vợ anh thì anh cũng phải tôn trọng cô.

Đôi tay mềm mại mịn màng của Đồng Kỳ Anh kéo chặt vạt áo của anh, hàm răng cắn chặt môi dưới, thật lâu mà vẫn không nói lời nào.

Phó Quân Tiêu nhìn chằm chằm vào cô như thiêu đốt trong giây lát và định đứng dậy rời đi. Nhưng khi anh vừa đứng dậy thì cảm nhận được lòng bàn tay của anh có sự ấm áp và thực sự là anh đã bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm lấy.

Cơ thể anh dừng lại một lúc, ánh mắt anh lại nhìn cô đầy nghi hoặc và anh lặng lẽ đứng đó như thể đang chờ cô sẽ làm gì tiếp theo.

Đồng Kỳ Anh cúi mặt xuống không dám nhìn anh, ngay cả thân thể cũng hơi run lên, nhưng sự dịu dàng của đôi tay cô nắm lấy lòng bàn tay của anh lại rất vững vàng. Đôi môi mỏng của cô khẽ mở ra và cô khẽ thì thào nói: “Anh cả, không phải là anh tức giận rồi chứ?”

“Em nghĩ thế nào?” Anh hơi nhướng cặp lông mày hình mũi kiếm và cố ý ném lại câu hỏi cho cô.

Thực ra anh không tức giận mà anh chỉ muốn biết trong lòng cô có anh hay không.

Đồng Kỳ Anh lại gật đầu khẳng định, cô không muốn anh tức giận. Nếu anh tức giận đến mức nôn ra máu lần nữa thì sao?

Bỗng nhiên cô đứng thẳng cơ thể đang căng cứng của mình và tiến lại gần anh hơn.

Phó Quân Tiêu có vóc dáng rất cao và cô chỉ có thể chạm tới vai anh khi cô đứng thẳng.

Cô khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lên, ánh mắt không biết nhìn vào đâu và nói một cách yếu ớt: “Chỉ cần anh cả không giận em, nếu anh cả muốn thì em có thể, nhưng... em hơi hồi hộp...”

Cho nên vì không muốn khiến cho anh tức giận mà tiếp theo cô sẽ làm như thế sao?

Phó Quân Tiêu nhướng mày nhìn cô, nhưng vẫn không tiếp lời cô như thể anh muốn xem là đến cuối cùng cô muốn làm gì tiếp theo.