Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 408: Cưng chiều vợ đến phát nghiện



“Hửm?”

“Thím Lưu đã xin nghỉ phép.”

“Ừm.”

“Việc nhà ai làm?”

“Anh sẽ thuê người giúp việc theo giờ.”

“Nhưng em không thích có người ngoài ở trong nhà.”

“Vậy thì anh sẽ làm.”

“Vậy anh còn không mau đi thay quần áo!” Phong thái đột nhiên thay đổi, Đồng Kỳ Anh bước xuống, khoanh tay đứng ở bên giường, như nữ vương đang ra lệnh, thao thao bất tuyệt: “Ăn sáng xong, bàn ăn phải được lau sạch sẽ, bát đũa phải bỏ vào máy rửa bát trong nhà bếp, bếp lò cũng phải lau sạch, còn phải bật robot dọn dẹp để nó bắt đầu quét sàn, ngoài ra, cửa kính ở nhà cũng phải lau hết, bồn tắm và bồn vệ sinh cũng phải dọn rửa…”

“Được, tất cả không vấn đề.” Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh đầy ẩn ý, ​​trong đôi mắt tựa như đá obsidian dường như có một cơn lốc xoáy ám muội, như thể sắp cuốn cô vào vòng xoáy của anh.

“Vậy… anh còn ngơ ra đấy làm gì?” Đồng Kỳ Anh trong lòng đột nhiên có một ảo giác kỳ lạ, luôn cảm thấy mình đang chơi với lửa: “Anh thay quần áo trước đi! Em đi xuống đây!”

Nói xong, cô muốn chạy trốn, nhưng Phó Quân Tiêu đã giữ chặt cổ tay trắng như ngọc của cô. Đồng Kỳ Anh hơi nhíu mày liễu, theo bản năng xoay người sang, miệng nói từ “anh”, giây tiếp theo, một bóng đen không chút phòng bị nghiêng người tới.

“Trước khi làm việc nhà, anh muốn làm em trước.” Giọng nói vừa cất lên, môi Phó Quân Tiêu đã dán vào mắt cô.

Đồng Kỳ Anh ngây người nhìn khuôn mặt điển trai của Phó Quân Tiêu đang tiến đến gần, tâm trạng vừa mới bình tĩnh trở lại, lúc này, trong lòng đột nhiên nổi lên những gợn sóng.

Đôi môi ấm áp của anh từ từ di chuyển từ đôi mắt sang khóe mắt cô.

Môi của anh rất mềm mạị, nhẹ nhàng dán vào khóe mắt cô, cực kỳ chậm rãi ma sát, đồng thời, môi anh cũng rất nóng, không ngừng ma sát, khiến cô phát sốt theo, hai má ửng đỏ

Hơi thở của Phó Quân Tiêu hết đợt này đến đợt khác như sóng nhiệt đánh úp cô, giống như thể anh sắp nhấn chìm cô dưới cơn sóng triều của mình. Bàn tay anh vuốt ve lưng cô, hết lần này đến lần khác, như thể đang chơi đàn trên xương sống của cô.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy hơi choáng váng, liền nhận thấy lông mi của anh còn dài hơn của cô, mỗi khi run lên tựa như một con bướm đang khiêu vũ.

Hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, cô hơi khép mắt, hai má ửng hồng.

Phó Quân Tiêu lùi lại một bước nhỏ, môi mỏng khẽ nói với cô: “Bảo bối, nếu em không thực sự muốn thì đừng thử kích anh, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Nhịp tim đập rất nhanh, còn nhanh hơn cả khi chơi tàu lượn siêu tốc, Đồng Kỳ Anh híp mắt đánh giá người đàn ông này, không biết lấy sức từ đâu mà cô đẩy anh ra.

Trầm lặng giống như lá trà trong ly vậy, từng lá nở ra trong nước.

“Anh...” Đồng Kỳ Anh sững người, cô không biết nên nói cái gì.

Anh thực sự nhìn ra cô đang cố tình dụ dỗ anh!

Phó Quân Tiêu đột nhiên vươn tay sờ đầu cô: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Đồng Kỳ Anh ngây ngốc lặp lại.

Phó Quân Tiêu đưa tay về phía cô, hôn lên trán cô với tốc độ cực nhanh, rồi nói: “Hôm nay anh ở nhà, làm việc nhà một ngày cho đến khi bảo bối của anh hài lòng, vui vẻ mới thôi.”

Không, hình như có gì đó không đúng, Đồng Kỳ Anh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, hơn nữa cái nóng này rất kỳ lạ, thật khó để diễn tả.

Cô hơi thở dốc, mơ hồ biết rằng nụ hôn của anh đã đánh thức bản năng phụ nữ trong cô.

Giữa cô và Quân Bác cũng từng có một khoảng thời gian mà cô cho rằng đó là tình yêu, nhưng so ra, cảm giác đó hoàn toàn khác với lúc cô ở cùng anh cả Phó Quân Tiêu.

Quân Bác cho cô một cảm giác ấm áp dịu dàng như nước, nhưng anh cả lại khiến cô say mê khó lòng kiềm chế.

Cô giống như muốn xác định điều gì đó, bàn tay nhỏ bé giật giật góc quần áo của anh, ngượng ngùng cười với anh: “Anh cả, sao anh lại đối tốt với em như vậy?”

Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu lấp lánh như những vì sao, bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ thì thầm: “Bởi vì em là người duy nhất đối với anh.”

Đồng Kỳ Anh rõ ràng nhìn thấy một cảm xúc khác thường ẩn giấu dưới ánh mắt Phó Quân Tiêu, nhưng vẻ mặt dịu dàng của anh khiến cô cực kỳ vui sướng.

Dường như có điều gì đó nảy mầm trong trái tim đã bám bụi từ lâu, nhưng cô không biết đó là gì.

Cô chỉ biết lao vào vòng tay anh, ôm chặt lấy anh, cảm nhận sự cưng chiều bá đạo mà người đàn ông này mang đến cho cô.

Sau khi Nhiên Hoàng Minh thức dậy, đầu tóc ổ quạ đi ra khỏi phòng, giơ tay lên vươn vai rồi lại ngáp, vô tình ngước mắt lên nhìn thấy một người đàn ông nào đó có thân hình thon dài ở phía trước...

Chỉ thấy Phó Quân Tiêu đang mặc tạp dề, đội một chiếc mũ được xếp bằng giấy báo, đeo bao tay cao su màu xanh, cầm một cây lau nhà thấm nước, đang đứng ở hành lang lau cửa sổ sát đất.

Nhiên Hoàng Minh cho rằng anh ta đang mơ, theo bản năng gắng sức véo má mình.

“Đau quá!” Cái véo này thực sự khiến bản thân đau đớn.

“Trời má! Cậu có phải là Quân Tiêu không?” Nhiên Hoàng Minh cố gắng nheo mắt, cằm muốn rớt xuống đất, chỉ thiếu điều không bị Phó Quân Tiêu làm cho sợ đến trật khớp: “Chẳng lẽ tôi thấy quỷ hay sao! Hay là hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây?”