Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 421: Muốn có được cô nhiều hơn nữa



Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh chằm chằm, đôi mắt vốn tối tăm đã được thắp lên ngọn lửa cháy bỏng từ lúc nào không hay.

Anh kéo lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, sờ nhẹ lên đôi môi của mình, vô hình chung mang đến cảm giác của một tình yêu mập mờ màu hồng phấn.

Mái tóc dài của Đồng Kỳ Anh xõa theo mép ghế rải lên mặt sàn xe khiến khuôn mặt trái xoan trắng hồng chỉ lớn bằng bàn tay của cô hiện hết lên trong mắt anh.

Anh đã kiềm nén rất nhiều ngày rồi, không, là rất nhiều năm rồi.

Lúc này, ham muốn muốn có được cô của anh càng lúc càng mãnh liệt...

Nhưng cô quá đẹp đẽ, đẹp đẽ đến mức anh không nhẫn tâm chiếm lấy cơ thể cô ở một nơi tùy tiện thế này.

“Anh cả...” Cô gọi anh dịu dàng và ngọt ngào.

Anh mỉm cười đáp lại: “Hả?”

“Em muốn có một cái mũ phụng và một căn phòng tân hôn với rèm đỏ thêu phụng, trên giường rải đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, cả mặt đất trải đầy cánh hoa hồng. Em còn muốn một cuộc hôn nhân chung thủy, bên nhau đến lúc bạc đầu.” Lúc này Đồng Kỳ Anh nở nụ cười ngọt ngào, hai má ửng hồng, vô cùng đáng yêu.

Lời của cô đã đốt cháy rụi ham muốn lúc này của anh về cô và chuyển nó thành tình yêu thuần khiết.

Phó Quân Tiêu hiểu ý mỉm cười, nhìn Đồng Kỳ Anh chằm chằm với vẻ thắm thiết rồi đồng ý với cô: “Được.”

Vì...

Trong câu nói đó của cô bao hàm quá nhiều ẩn ý: Cô trông chờ anh cho cô một hôn lễ, anh là lần đầu tiên của cô, cô thích anh, cô muốn anh một lòng một dạ với cô, cô muốn cùng anh sống tới bạc đầu.

“Vậy tối nay anh có về nhà không?” Đồng Kỳ Anh đưa hai tay lên, nhẹ nhàng choàng lên cổ của Phó Quân Tiêu, đôi chân mày lá liễu khẽ nhích nhẹ.

Phó Quân Tiêu không kiềm được, nở nụ cười trên môi và đáp: “Về.”

“Em phạt anh bế em về!” Đồng Kỳ Anh bĩu môi nói, cô dừng lại một lúc rồi dịu dàng nhỏng nhẻo: “Lúc nãy em bị trật chân nên mới ngồi khóc trên bậc thềm.”

Cô vẫn không thừa nhận vì hiểu nhầm anh tìm được niềm vui mới nên mới đau lòng, ghen tuông đến mức khóc.

Phó Quân Tiêu cũng không vạch trần tâm tư đó của cô mà ngoan ngoãn trả lời: “Được! Anh cõng công chúa của anh về nhà!”

Thế là, sau khi anh bế cô ra khỏi xe thì quay người lại, ngồi xổm xuống.

Sau đó Đồng Kỳ Anh dắt Tiểu Ái ra khỏi xe, quấn dây dắt chó trên cổ tay rồi leo lên lưng Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu không cõng Đồng Kỳ Anh về nhà riêng mà cõng cô đến tòa cao ốc tập đoàn Phó Thị.

Là ai nói không về nhà?

Là ai nói không cho phép cô bước vào tòa cao ốc của tập đoàn Phó Thị?

“Anh cả, anh là cái chân giò lớn!” Có lẽ vì tâm trạng tốt nên Đồng Kỳ Anh đã sớm quên mất cơn đau trên cổ chân, cô không kiềm được, trêu chọc Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu lại nghiêm túc nói: “Chân giò có nhiều collagen, rất thích hợp cho em ăn.”

Đồng Kỳ Anh không kiềm được, cười “phù” ra một tiếng, cô cắn nhẹ lên trái tai của Phó Quân Tiêu rồi trêu anh: “Ừm, cái chân giò nhà anh không ngon chút nào.”

Vào giây phút cô cắn nhẹ lên trái tai anh, cảm giác tê dại như truyền từ răng cô vào trong máu ở bên trong trái tai anh rồi nhanh chóng lan ra khắp người anh.

“Trên người anh có một chỗ rất ngon, em muốn nếm thử không?” Vành tai Phó Quân Tiêu đỏ lên, ánh mắt như đang mỉm cười.

Giọng anh rất trầm khiến cô nghe đến nhũn cả người, tim cũng đập nhanh hơn, cô thả mình trên lưng anh, thỏ thẻ hỏi: “Là chỗ nào? Miệng sao?”

“Chỗ có thể ăn như kẹo mút.” Phó Quân Tiêu bình thản nói, khóe miệng xinh đẹp nở nụ cười nguy hiểm.

Đồng Kỳ Anh lập tức hiểu ra, cô đấm nhẹ lên vai Phó Quân Tiêu rồi đỏ mặt nói: “Anh cả, anh hư thật! Em không muốn thử đâu!”

“Nói đùa với em thôi.” Phó Quân Tiêu cười hehe rồi đột ngột buông một cánh tay ra, vuốt nhẹ lên sống mũi làm Đồng Kỳ Anh giật mình, ôm lấy vai anh theo bản năng, hai chân cô kẹp chặt lấy hông anh, tư thế khá tình cảm.

Cái má nóng ran của cô cũng theo đó mà cọ lên cằm anh, hai người cùng lúc ngây ra, cảm giác tê dại khiến không khí xung quanh lập tức như muốn nóng lên.

“Kỳ Anh.” Đột nhiên Phó Quân Tiêu gọi cô một tiếng đầy ẩn ý.

Đồng Kỳ Anh khẽ mỉm cười và đáp: “Hả?”

“Có phải lúc còn nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau không?”

“Hả? Không phải chứ?”

“Anh rất ngưỡng mộ Quân Bác.”

“Ngưỡng mộ anh ấy vì điều gì?”

“Ngưỡng mộ cậu ấy quen biết em sớm hơn anh, ngưỡng mộ cậu ấy có hồi ức tươi đẹp với em từ khi còn nhỏ.”

“Vậy... Anh cứ xem như em vừa mới sinh ra thì anh đã quen biết em là được rồi.”

“Anh còn muốn sớm hơn nữa!”

“Ùm, vậy thì lúc em vẫn còn trong bụng mẹ em, xem như là anh đã quen biết em từ lúc đó, thế nào hả?”

“Anh còn muốn sớm hơn nữa.”

“Nếu mà sớm hơn nữa thì chính là lúc em qua cầu Nại Hà đi đầu thai rồi.”

“Anh muốn kiếp trước, kiếp trước nữa, khiếp trước trước nữa, đời đời kiếp kiếp, em đều là vợ anh.” Phó Quân Tiêu cười.

Đồng Kỳ Anh cũng vui vẻ cười theo anh rồi nói: “Vậy em muốn kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp anh đều là chồng của em.”

Sau khi đến tòa cao ốc của tập đoàn Phó Thị và đi vào trong thang máy thì cuối cùng Phó Quân Tiêu cũng không cõng nổi nữa, anh nhẹ nhàng đặt Đồng Kỳ Anh xuống.

Anh quay người lại, đột ngột kéo cô vào trong lòng, bàn tay thon dài nóng hổi của anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô. Anh đột ngột đưa sát mặt về phía cô và nói: “Lát nữa lên đó giúp anh.” Giọng nói ấm áp của anh bay vào trong tai cô, mang theo cảm xúc dạt dào.