Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 464: Cô nào có dụ dỗ anh



Trước khi Đồng Kỳ Anh kịp nhận ra thì ý thức của cô hơi mơ màng. Bởi vì cô cảm giác được mỗi khi anh cả hôn và yêu thương cô thì lại khiến hai chân cô mềm nhũn, thậm chí trái tim cô tê dại như điện giật.

Ngay khi cảm giác này xuất hiện, Đồng Kỳ Anh cũng không tự chủ được mà còn bất giác ngây ngô cố gắng hôn lại người đàn ông đang ôm cô trong vòng tay.

Hơi thở của Phó Quân Tiêu giống như mùi nước hoa của Pháp mà mọi phụ nữ đều yêu thích nhất, khiến cô nghiện nó sâu sắc và không thể dứt ra được.

Kết quả là nụ hôn mất kiểm soát.

Cuối cùng.

Đồng Kỳ Anh ngồi trên đùi Phó Quân Tiêu, thân thể cô mềm nhũn giống như kẹo bông gòn, hai tay đặt trên bờ vai rộng lớn của người đàn ông và đầu ngón tay vẽ những vòng tròn trên bắp tay cường tráng của anh.

“Anh cả, em muốn kê thêm một cái bàn lớn vào phòng làm việc của anh.” Sau khi lý trí của Đồng Kỳ Anh hồi phục thì cô nhìn quanh phòng làm việc và bắt đầu suy nghĩ sẽ đào ngũ.

Phòng làm việc này khá rộng nên nếu kê thêm một cái bàn làm việc nữa cũng sẽ không bị chật.

“Đây là phần thưởng mà em muốn sao?” Phó Quân Tiêu hơi nhướng mày, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường vòng cung.

Và bàn tay to lớn của anh vuốt ve qua lại trên tấm lưng mịn màng của cô.

“Em cũng muốn gấp rút hoàn thành bản thiết kế đồ họa. Đối với thiết kế kết cấu của nhà thi đấu, em phải làm một tính toán tải trọng kết cấu của tòa nhà.” Đồng Kỳ Anh nghiêm nghị nói, vừa vô tình một cách cố ý di chuyển thân thể của cô.

Cô vừa chuyển động một chút và muốn nhân cơ hội này để bỏ trốn.

Bàn tay to vốn đang vuốt ve tấm lưng của Phó Quân Tiêu lại đột nhiên trượt tới eo cô, bàn tay to dùng sức ôm chặt cô trong tay anh khiến cô không thể nhúc nhích: “À? Lại muốn trốn hả?”

“Anh cả...”Anh hạ giọng và đáp lại một cách mơ hồ: “Ừ.”

“Chúng ta đi ngủ thôi, được không?” Đồng Kỳ Anh đặt cằm lên vai trái của Phó Quân Tiêu, nghiêng đầu, gò má ướt đẫm mồ hôi để sau tai anh và khẽ đề nghị.

Vào thời điểm này, có lẽ đã rất muộn...

Ơ, đã đến giờ đi ngủ rồi.

Đột nhiên, Phó Quân Tiêu dựa vào lưng ghế, đưa tay lên và đỡ lấy cái gáy của cô.

Giống y như là đang nắm cổ của một con mèo con vậy, anh nhẹ nhàng nâng đầu Đồng Kỳ Anh xuống ngay dưới tầm mắt của anh.

Sau đó, anh ôm lấy đôi má của cô đầy ẩn ý và ép cô nhìn vào mắt anh.

Đồng Kỳ Anh ngây người nhìn vào đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiêu, lúc này cô mới nhận ra rằng đôi mắt của anh hóa ra là mắt hai mí sâu và đẹp, với cặp lông mi dài và dày. Nếu không phải trong ánh mắt ấy hiện ra sự sắc bén của một người đàn ông trưởng thành thì chỉ nhìn bằng mắt thường sẽ khó mà phân biệt được đâu là nam đâu là nữ.

Nhìn nhau quá lâu như thế này sẽ khiến người ta có cảm giác muốn hôn.

Đôi má vốn dĩ đã hồng hào của Đồng Kỳ Anh dần trở nên nóng bỏng, luồng hơi nóng kia cũng bắt đầu động đậy.

Nhưng lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Anh cắn nhẹ đôi môi hồng của Đồng Kỳ Anh, nhướng mày nói: “Cục cưng, em thật sự đã cho anh một bất ngờ lớn đó.”

“Bất ngờ sao?” Bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh hoàn hồn, cô ngây người chớp chớp mắt.

Đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch lên: “Mặc dù kỹ thuật dụ dỗ anh của em thật sự rất tệ.”

“Hả?” Đồng Kỳ Anh ngây người.

Phó Quân Tiêu cười đắc ý: “Tuy nhiên, dũng khí rất đáng khen.”

Đồng Kỳ Anh cứng họng.

Anh tiếp tục nói: “Lần sau tiếp tục cố gắng nha.”

Sau khi nghe những lời này của anh cả, Đồng Kỳ Anh cảm thấy cô rất oan uổng.

Cô nào có dụ dỗ anh chứ.

Rõ ràng mọi chuyện không phải như anh nghĩ...

Chờ đã, cô chạy tới phòng làm việc để làm cái gì chứ?

Cô đã hoàn toàn quên mất.

Đồng Kỳ Anh vừa thẹn vừa giận đứng dậy khỏi đùi Phó Quân Tiêu, cô xách đôi dép lê chạy về phòng ngủ.

Phó Quân Tiêu nhìn theo bóng dáng của Đồng Kỳ Anh lao ra ngoài thì nở nụ cười xấu xa, sau đó anh thản nhiên chỉnh trang lại quần áo và tiếp tục xem tài liệu.

Không biết từ khi nào, anh bỗng nhiên cảm thấy ngôi nhà này không còn lạnh lẽo như trước nữa.

Gần sáng, anh gấp tài liệu lại. Sau khi vận động khớp cổ, chuẩn bị tắt đèn, anh nhìn quét qua mặt đất thì thấy bên cạnh ghế có cái gì đó như là một mảnh vải.

Sau đó Phó Quân Tiêu cúi xuống nhặt mảnh vải trên mặt đất lên, cầm nó trên tay và phát hiện ra đó là một chiếc quần nhỏ màu hồng.

Hả?

Xem ra có vẻ như anh đã kết hôn với cô gái mới lớn thích mơ mộng rồi.

Hồng nhạt sao?

Có vẻ Kỳ Anh rất thích màu hồng...

Sau khi Đồng Kỳ Anh trở về phòng ngủ, cô nằm bò lên giường một cái rầm. Có lẽ là do lúc đầu vận động ở phòng làm việc quá dữ dội nên bây giờ khiến cô mềm nhũn, mệt mỏi đến mức não bộ ngừng hoạt động. Cho nên cô đã nhanh chóng đi vào giấc mộng đẹp.

Về phần anh cả có vào phòng ngủ hay không, cô thật sự không biết.

Bởi vì khi cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao rồi.

Nhưng mà cô lan man như nghĩ tới cái gì, đại khái là khi trời tờ mờ sáng thì dường như trên giường đã xảy ra chuyện gì đó.

Tòa nhà tập đoàn Phó Thị.

Trong văn phòng của tổng giám đốc, Lạc Minh Ánh pha một ấm hồng trà bưng lên cho Phó Quân Tiêu. Lúc đó anh mắt của cô ta vô tình nhìn trúng mu bàn tay phải đang cầm bút của anh.

Có hai hàng dấu răng rõ ràng, chưa nói đến có vết máu bầm tím trên đó. Có lẽ lúc bị cắn nhất định là rất đau rồi.