Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 470: Trở về bên cô



Nghe Lý Tư San nói vậy, Đồng Kỳ Anh cảm thấy buồn cười, kiên nhẫn giải thích: "Cô Lý, người phụ nữ trong bức ảnh này thực sự không phải tôi. Cô đã từng xem TV chưa? Lên mạng cũng được. Bây giờ có một nữ minh tinh tên là Tô Hoài Lan, cô ta trông giống hệt tôi. "

“Cô nghĩ tôi sẽ tin lời nói dối của cô sao?” Lý Tư San phản bác.

Đồng Kỳ Anh bất lực nói: "Xem ra, đã lâu lắm rồi cô không lên mạng cũng không xem TV. Không sao, tôi sẽ kiếm giúp cô."

Nói xong, Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại di động ra, vào trình duyệt bấm ba chữ "Tô Hoài Lan", mở thông tin cá nhân và hình ảnh của cô ta ra, đưa cả điện thoại cho Lý Tư San.

"Cô tự mình nhìn đi."

Lý Tư San nghi ngờ cầm lấy điện thoại của Đồng Kỳ Anh, sau khi nhìn thấy người phụ nữ trong điện thoại, vẫn không tin những gì Đồng Kỳ Anh nói.

“Ngôi sao nữ thích dùng nghệ danh, nói không chừng cô chính là Tô Hoài Lan.” Lý Tư San nghiến răng nghiến lợi phản bác.

"Tô Hoài Lan vẫn luôn hoạt động ở trong nước, còn trước đây tôi luôn sống ở Úc. Chẳng lẽ tôi còn có thuật phân thân sao?"

Đồng Kỳ Anh thở dài, lại cầm phong thư trên bàn lên, lấy mấy tấm ảnh chụp trên giường ra.

Cô tìm thấy một tấm ảnh chụp tấm lưng của Tô Hoài Lan khi không mặc quần áo, sau đó cởi áo khoác ngoài bên trong còn mặc áo quây, xoay người quay lưng về phía Lý Tư San và giải thích: "Trên xương bả vai bên trái của tôi có một nốt ruồi, Tô Hoài Lan trong ảnh không có."

Nốt ruồi trên xương bả vai bên trái của cô là do anh cả nói, trước đó cô còn không hay biết.

Tô Hoài Lan đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, chắc chắn cũng đã chỉnh sửa cơ thể, vì vậy trên người Tô Hoài Lan ngay cả một nốt ruồi cũng chẳng có.

Lý Tư San lúc này bán tin bán nghi.

Đồng Kỳ Anh mặc áo khoác vào, lịch sự đuổi khéo: "Cô Lý, hãy về đi!"

Lúc này, sắc mặt Lý Tư San càng ngày càng tái nhợt.

Cô ta đứng dậy rời đi, vừa nhấc chân lên, Đồng Kỳ Anh liền không khách sáo gì đóng sầm cửa lại.

Khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy Lý Tư San có gì đó không ổn.

Đột nhiên, Đồng Kỳ Anh nhận ra điều gì đó, nhanh chóng mở cửa nhà đi ra ngoài, chỉ thấy Lý Tư San ngất lịm đi cách cửa thang máy chưa tới hai mét.

“Cô Lý! Cô Lý!” Đồng Kỳ Anh vội vàng chạy tới, quỳ xuống, ôm Lý Tư San vào lòng, gọi xe cấp cứu.

Đồng Kỳ Anh đi cùng xe cấp cứu đến bệnh viện, trên đường cô lấy điện thoại di động của Lý Tư San gọi cho Phó Quân Bác, anh không nghe máy nên cô đành để lại lời nhắn thoại.

Chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện nộp viện phí cấp cứu xong, Đồng Kỳ Anh mới có thể ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn bên cạnh giường của Lý Tư San thở dốc.

Cô thật sự không hiểu, kiếp trước mình có nợ Lý Tư San không, kiếp này mới bị người phụ nữ này hành hạ tới nhường này.

Rõ ràng đây là kẻ thứ ba đã phá hoại cuộc hôn nhân trước của cô, kết quả không chỉ chăm sóc con cái cho người phụ nữ này, bây giờ còn chăm sóc cả cô ta.

Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Lý Tư San xong, chuẩn đoán ban đầu vẫn là trầm cảm cộng với thiếu máu trong thời kì mang thai, may mắn thay, đứa con trong bụng cô ta không sao.

Sau khi Đồng Kỳ Anh thay cô ta cảm ơn bác sĩ, Lý Tư San đang nằm trên giường bệnh đã tỉnh dậy khi bác sĩ vừa rời đi.

Sau khi cô ta mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh táo, tới lúc bình tĩnh lại nhìn thấy Đồng Kỳ Anh ngồi ở bên cạnh giường, trong lòng đột nhiên hỗn loạn.

"Là cô đã cứu tôi..." Cô ta yếu ớt cất lời.

Đồng Kỳ Anh bĩu môi, tự đắc nói: "Tôi chỉ muốn ra ngoài mua vài thứ, tình cờ trông thấy mà thôi."

"Thì cũng là cô đã cứu tôi." Lý Tư San cười khổ, trầm ngâm một hồi, lại nói tiếp: "Không phải cô muốn tôi chết sao? Tôi chết rồi, Quân Bác sẽ là của cô."

"Cô chết rồi, Quân Bác cũng không thể là của tôi. Tôi và anh ấy đã kết thúc rồi, không thể nào." Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói.

Lý Tư San từ từ cụp mắt xuống, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống, đôi môi nứt nẻ khẽ run lên nghẹn ngào: "Rốt cuộc phải làm sao để Quân Bác quay lại bên tôi?"

Từ sau khi du học trở về, lúc đầu cô ta thực sự tiếp cận Phó Quân Bác với mục đích không trong sáng, nhưng sau khi tiếp xúc thực sự, nhận ra thấy mình vẫn yêu người đàn ông này từ tận đáy lòng nên lại sa vào một lần nữa.

Chỉ là, cô không ngờ rằng người đàn ông mình yêu không còn là chàng trai tung tăng trong trường năm đó nữa rồi.

Trong thời gian ba năm Phó Quân Bác sang Úc, cô ta không những không quên anh, mà lại càng không cam lòng và uất ức.

Cô ta sinh cho anh một đứa con trai, sao anh có thể cùng một người phụ nữ khác cao chạy xa bay được?

"Đồng Kỳ Anh, rốt cuộc tôi có gì không bằng cô? Tôi đã cho Quân Bác những gì tôi có, nhưng trái tim Quân Bác vẫn muốn chọn cô! Ngay cả bây giờ anh ấy cũng ngoại tình với một người phụ nữ giống hệt cô." Lý Tư San thì thầm với nỗi cay đắng và hận thù trong lòng.

Đồng Kỳ Anh hơi rũ mắt xuống, không nói gì.

“Cô có biết tại sao năm đó Quân Bác lại ly hôn với cô không?” Lý Tư San cười khổ.