Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 479: Đừng động vào tôi



Nhưng đây cũng không trách Phó Quân Tiêu được!

Vừa muốn trèo lên giường của Phó Quân Tiêu, vừa không sinh con cho Phó Quân Tiêu, ai nói Đồng Kỳ Anh cô muốn chịu chết như thế chứ?

Lạc Minh Ánh một lòng hướng về Phó Quân Tiêu nhưng lại không nhịn được mà đưa cho Đồng Kỳ Anh chủ ý: “Tôi nói chứ cô ăn phải cái thứ thuốc gì vậy chứ, còn không mau đi đến bệnh viện lấy ra, đương nhiên sẽ không còn lo không mang thai được nữa, hơn nữa cũng sẽ không quá mức ảnh hưởng thân thể.”

Cô ta vừa dứt lời, mí mắt của Đồng Kỳ Anh lại nhấc lên, trong mắt hung dữ nhìn Lạc Minh Ánh không hề khách khí mà quát: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cô có thể đi được rồi đấy!”

“Vâng, bà chủ của tổng giám đốc, tôi không làm phiền đến cô thay đồ tắm rửa nữa!”

Lạc Minh Ánh xem thường nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, nói xong liền xoay người rời đi.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh thập phần khó chịu, mắt nhìn theo dáng lưng của Lạc Minh Ánh đi xuống lầu, đợi người phụ nữ nhiều chuyện kia rời đi khỏi tầm mắt của mình xong cô mới ôm lấy quần áo định chuẩn bị từ trên giường đi xuống, giữa hai chân lại lộ ra một tia cảm giác bỏng rát.

Anh đối với cô đúng là quá ác độc, cô vừa nghĩ đến đã cảm thấy không rét mà run.

Nhịn đau đi vào đến bồn tắm, xả nước dội đi những vết tích trên người do Phó Quân Tiêu để lại, cô không ăn cơm trưa nữa lập tức quay lại phòng thiết kế tiếp tục công việc.

Trước khi đến giờ tan làm buổi chiều, cô đưa tất cả những bản vẽ và ghi chép khảo hạch đã làm xong tất cả gửi cho trưởng bộ phần Tôn Lệ Á, tới đây coi như đã hoàn thành xong phần nhiệm vụ ngày hôm nay. Sau đó cô lại xin Tôn Lệ Á bản thiết kế cần khảo hạch vào ngày mai.

Đồng Kỳ Anh quay trở lại bàn làm việc tiếp tục làm tiếp, giữa chừng còn gọi một phần cơm ngoài cho bản thân, tiếp tục tăng ca đến mười giờ tối vẫn không hề có ý định tan làm, các đồng nghiệp khác trong phòng đều đã tan làm rời đi cả rồi.

Cô không muốn về nhà, không muốn đối diện với Phó Quân Tiêu, càng không muốn trở thành công cụ sinh con cho anh.

Nếu anh đã phái người đến giám sát cô vậy thì cô sẽ chẳng đi đâu cả cứ ngồi ở phòng làm việc này thôi.

Kết quả cô vừa mới thức đến nửa đêm đã cảm giác không chịu nổi được nữa.

Trong lúc cô đang mơ mơ màng màng buồn ngủ đột nhiên cảm thấy bản thân mình lơ lửng giữa không trung.

Cô lập tức mở to hai mắt, phản chiếu trong mắt cô chính là đôi mắt đen như báo đen rình mồi của Phó Quân Tiêu khiến tim cô suýt nữa ngừng đập, không hô hấp nổi.

Đồng Kỳ Anh lập tức giãy giụa, tay chân cùng sử dụng để đẩy Phó Quân Tiêu ra.

Anh vừa bế cô lên, chưa kịp thích ứng với sức ép của cô không thể không thả cô xuống.

Đồng Kỳ Anh vừa chạm chân xuống đất đã vội vàng lùi về phía sau, mãi đến khi lưng chạm phải vách tường, đến đi khi đôi chân dài của anh tiến tới gần, cô không biết từ đâu sờ được một chiếc thước kẻ dài, chỉ vào trước ngực của Phó Quân Tiêu, hét lên: “Anh đừng có qua đây!”

Buổi sáng anh phẫn nộ muốn làm chuyện kia với cô đã tạo thành bóng ma tâm lí trong lòng cô.

Không có người phụ nữ nào nguyện ý bị người đàn ông kết hôn với mình bạo lực mình, không phải sao?

Đồng Kỳ Anh cảm thấy mũi mình chua xót, nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Quân Tiêu, trong phút chốc bị nước mắt bao phủ, lệ rơi như mưa.

“Kỳ Anh….” Phó Quân Tiêu đau lòng ngước nhìn cô gái nhỏ khóc thành thế kia, muốn tiến lên một bước.

Anh thật sự chịu không nổi khi nhìn cô rơi nước mắt, cô vừa khóc tim anh đã đau đến mức như có thứ gì đâm vào.

Đồng Kỳ Anh sợ hãi hét lên tê tâm liệt phế: “Tôi nói anh đừng bước đến gần đây, anh có nghe thấy không? Anh đi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Chuyện buổi sáng anh xin lỗi em.” Phó Quân Tiêu cụp mắt ngừng bước trầm giọng nói.

Đồng Kỳ Anh lại lắc đầu, giơ thẳng chiếc thước kẻ trong tay mình, bởi vì sợ hãi mà không ngăn được toàn thân run rẩy: “Tôi không cần anh xin lỗi, anh đừng động vào tôi, tôi xin anh đi đi.”

Chiếc thước kia đã chỉ ra khoảng cách tâm lí sản sinh giữa cô và anh.

Buổi sáng tất cả mọi hành vi anh làm đối với cô đã thật sự làm tổn thương tới cô.

Anh kéo cô xuống địa ngục, đẩy cô vào vực sâu giam cầm của tù ngục, giống như bàn ủi nóng cháy, vừa thiêu đốt cô, vừa xé rách cô khiến cô thống khổ đến không thiết sống.

“Tại sao lại muốn uống thuốc tránh thai?” Cảm xúc nhẫn nhịn cả một ngày khiến bây giờ anh đã có thể bình tĩnh lại để hỏi cô.

Còn cô thì lại lần nữa nói câu buổi sáng đã nói, lần nữa lạnh lùng lặp lại: “Bởi vì tôi không muốn sinh con cho anh! Tôi không muốn có người thừa kế, có rất nhiều người phụ nữ nguyện ý sinh cho anh, anh đi mà tìm bọn họ đi!”

“Anh hỏi em lần cuối, tại sao lại uống thuốc tránh thai?” Trán Phó Quân Tiêu đã nổi gân xanh, sự nhẫn nhịn ẩn hiện trong giọng nói, đôi môi mỏng phun ra ngữ khí nhẫn nhịn.

Đồng Kỳ Anh nhìn đôi môi của anh mở ra, nhấc lên tay khác, giận dỗi mà vứt xuống hai máy trợ thính bên hai tai.

Cô cự tuyệt nghe giọng nói của anh, cũng đồng thời cự tuyệt cùng anh giao lưu, càng là không muốn lần nữa lặp lại câu trả lời đã bị hỏi đi hỏi lại ba lần.

“Rầm” một tiếng, anh bất ngờ giật lấy chiếc thước trong tay cô, mạnh mẽ bẻ gãy nó thành hai đoạn vứt xuống dưới đất.

Đấy là một chiếc thước được làm bằng thép trong, vậy mà anh có thể bẻ nó thành hia mảnh có thể tưởng tượng sức mạnh của anh lớn đến mức nào.

Phó Quân Tiêu không nói lời nào nhắm mắt lại, vừa tức giận vừa đau lòng xoay người rời đi.

Đồng Kỳ Anh chậm rãi nhấc tay phải lên chỉ nhìn thấy một vết thương trên lòng bàn tay vì lúc nãy Phó Quân Tiêu cướp đi chiếc thước kẻ đã khiến tay cô bị rách ra lộ ra một vệt máu dài.