Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 482: Sai trái của khẩu thị tâm phi



Sau khi Phó Quân Tiêu rời đi, Đồng Kỳ Anh dùng sức khép lại đôi mắt, vẫn luôn cố nhịn lại giọt nước mắt yếu đuối của mình.

Sau đó cô vờ như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.

Mà buổi chiều hôm đó khi cô đang ngồi trong phòng làm việc, Phó Quân Tiêu thực sự đã thay cô mời một đoàn đội luật sư đến, lấy chứng cứ việc anh cưỡng hiếp trong hôn nhân đối với cô.

Nhưng luật sư còn chưa mở miệng hỏi đã bị cô không khách khí đuổi đi.

Kết quả, chuyện này bị người ta nghe nhầm đồn bậy ra ngoài.

Đồng Kỳ Anh đi vệ sinh đang chuẩn bị từ nhà vệ sinh đi ra thì nghe thấy bên ngoài cửa có giọng nói của nữ đồng nghiệp đang bàn chuyện sau lưng cô.

“Nghe nói nhé, ở bộ phận thiết kế cái người vừa đến ngoài biên chế ấy, tên Đồng Kỳ Anh muốn kiện Phó đại boss của chúng ta cưỡng hiếp cô ta đấy!”

“Trời ơi, cô ta đúng là không biết xấu hổ, cũng đúng thôi, cô ta vốn dĩ đã phẫu thuật thẩm mĩ cho giống nữ minh tinh Tô Hoài Lan mà, làm sao mà còn nhớ được bộ mặt thật của mình là như thế nào nữa!”

“Tôi nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, cô ta chắc không soi gương đâu nhỉ?”

“Sợ là cô ta thèm tiền đến phát điên rồi!”

“Tôi cảm thất cô ta nhất định là do công ty khác phái đến làm trò xấu với sếp Phó của chúng ta!”

“Đúng là khó hiểu, cô ta chính là gián điệp kinh tế, quá đáng sợ!”

“Cô đã dặm phấn xong chưa, xong rồi thì đi thôi, mau quay lại làm việc!”

“Dặm xong rồi, đi thôi, đi thôi!”

Sau khi bọn họ rời đi, Đồng Kỳ Anh mới từ trong phòng vệ sinh bước ra, cả khuôn mặt đều biến thành màu trắng bệch.

Trên đường quay trở lại bộ phận thiết kế, giữa đường bị Lạc Minh Ánh nắm lấy tay, cưỡng chế kéo vào đường an toàn.

“Đồng Kỳ Anh, tôi nói chứ đầu cô có bệnh à, đã đi chữa chưa đó? Tổng giám đốc Phó tự mình mời một đội ngũ luật sư đến nói muốn giúp cô kiện anh ấy.

Cô muốn kiện tổng giám đốc Phó cái gì chứ? Tội cưỡng hiếp? Cô có buồn cười không chứ?”

Lạc Minh Ánh chỉ biết Phó Quân Tiêu đi mời luật sư, nhưng vì sao lại mời luật sư thì cô ta nghe thấy người khác đồn thổi mới biết.

Trưa nay ở nhà ăn nội dung nói chuyện của cô và Phó Quân Tiêu chắc chắn bị nhân viên bên cạnh nghe lỏm thấy câu được câu mất mới truyền tai nhau sai lệch.

Đối diện với chất vấn của Lạc Minh Ánh, Đồng Kỳ Anh rõ ràng rất thờ ơ.

Mồi lần đều như thế này, dù cho có xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn là lỗi sai ở Đồng Kỳ Anh cô.

“Đồng Kỳ Anh, tôi cảnh cáo cô, mấy lời bàn tán về chuyện này tôi sẽ thay cô áp chế trong nội bộ tập đoàn Phó Thị, sẽ khiến đám phụ nữ nhiều chuyện kia ngậm mồm.

Cô không nghĩ cho tổng giám đốc Phó thì để tôi thay anh ấy nghĩ.

Tổng giám đốc Phó vì chuyện của cô mà xảy ra chuyện thì sẽ như cả tập đoàn xảy ra chuyện.

Còn cô tự mình tốt nhất cũng giữ im lặng đi.

Còn có đội ngũ luật sư kia, cô tốt nhất là hủy bỏ đi.

Chuyện này coi như chưa từng xảy ra!”

Lạc Minh Ánh nắm chặt hai tay, nghiêm nghị nói.

Đồng Kỳ Anh im lặng không nói gì, để mặc cô ta răn dạy mình.

Lạc Minh Ánh vốn dĩ lửa giận đầy đầu, lúc này cũng bởi vì sự trầm mặc của Đồng Kỳ Anh mà đến mức cuối cùng chẳng còn cơn giận gì nữa.

Đồng Kỳ Anh rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, hoàn toàn không phân biệt được lợi và hại của sự việc, còn có thể tâm lặng như nước thế kia, bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan gì đến mình, cao cao tại thượng.

“Cô tự mà lo thân đi.”

Lạc Minh Ánh liếc Đồng Kỳ Anh một cái, quay người rời đi.

Lúc đó, Đồng Kỳ Anh không biết câu “tự lo thân”

kia của cô ta có nghĩa là gì, mãi đến một tháng sau, người tiếp nhận CEO tiếp theo của tập đoàn Phó Thị xuất hiện, cô mới chân chính hiểu rõ.

Một tháng vừa qua, Phó Quân Tiêu không về nhà, từ sáng tới tối đều không thấy người, một cuộc điện thoại cũng không gọi, một tin nhắn cũng không có lí do gửi, anh đem theo Trịnh Minh Hâm và Lạc Minh Ánh và đội ngũ tinh anh đi ra nước ngoài, mở rộng thị trưởng hải ngoại.

Rõ ràng anh là chồng của cô, lúc biết chuyện này còn là do từ trưởng phòng thiết kế Tôn Lệ Á nói mới biết, còn cô thì lại là người cuối cùng biết chuyện này, có phải rất buồn cười không? Phó Quân Tiêu sẽ không vì chuyện thường tình mà dừng bước lại, cũng không có thời gian cùng cô trải qua quãng thời gian đắm chìm trong bi phẫn và buồn bực.

Cùng lúc cô nói, muốn anh rời đi tránh xa cô càng xa càng tốt, anh thật sự làm như thế rồi.

Cô không biết anh rốt cuộc có phải cố ý hay không, hay là bởi vì chuyện công ty phát triển thị trường nước ngoài vừa đúng lúc cô nói ra chuyện kia mà trùng hợp không.

Dù cho là như thế nào, thế giới của cô cũng đã thanh tĩnh triệt để rồi.

Một mình đi làm, một mình tan làm, một mình đi ngủ, một mình dạo phố… Cô khiến cho người cuối cùng trên thế giới này yêu cô, sủng ái cô, lại làm thương tổn cô, tức giận rời đi rồi.

Anh đến cả chút tin tức cũng không lưu lại cho cô.

Vài lần, cô muốn cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho anh, muốn gửi cho anh tin nhắn, cuối cùng cũng bị sự cưỡng ép của bản thân mà từ bỏ.

Anh không chủ động gọi cho cô, không chủ động gửi tin nhắn cho cô, tại sao cô lại phải chủ động chứ? Điện thoại vứt sang một bên, cô chuyển thân, kéo chăn kín đầu, che kín mặt mình đi ngủ.

Thực ra, cũng chỉ có trong lòng cô hiểu rõ nhất.

Trong một tháng này, đêm nào cô cũng mất ngủ, ngày ngày đêm đêm đều nhớ anh, nghĩ đến bao giờ anh mới quay trở lại cùng với cô, còn nhắc nhở chính mình lần sau nhất định sẽ không nói những lời độc ác khẩu thị tâm phi như thế nữa.

Nhưng mà, thực tế chứng minh, cô nghĩ cũng không có tác dụng gì, hoặc có lẽ là vì anh thật sự sẽ không quay lại bên cạnh cô nữa….