Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 497: Cởi quần áo của cô ấy ra



Đúng thế, anh ta nói không hề sai.

Cô ta đã không còn là vị tiểu thư nhận muôn vàn sự nuông chiều của nhà họ Hạ nữa rồi.

Ba năm trước, sau sự việc đó, cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ vì làm mất hết thể diện của nhà họ Hạ.

Đây mới chính là lý do vì sao sau khi tốt nghiệp xong cấp ba cô ta lại không học đại học.

May mắn là cô ta chỉ là con gái nuôi. Sau khi sự việc xảy ra, ông nội trở mặt, không nhận mặt cô ta.

May mắn là anh trai nuôi của cô ta không ghét bỏ cô ta.

May mắn là anh Quân Tiêu cũng không trách cô ta.

Thực ra, đây là cái nghiệp mà tự cô ta gây ra!

Hạ Huyền Thy trầm mặc.

Ánh mắt của Bùi Hải Đăng trầm xuống, anh ta không chút do dự xoay người quay trở lại xe của mình.

Chiếc xe nhanh chóng chạy vụt đi.

Trong mấy ngày sau, khi Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn làm việc, chỉ cần cô hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Huyền Thy.

Cô ta vẫn đang một mực đợi Bùi Hải Đăng đó sao?

Đáng tiếc là hôm nay trời không đẹp, trước buổi trưa trời bỗng đổ mưa to.

Đồng Kỳ Anh kinh ngạc nhìn Hạ Huyền Thy ở dưới lầu, cô ta vẫn đứng yên tại đó, giống như muốn dùng sự kiên trì của mình để cảm hóa vị tổng giám đốc mới nhậm chức ở tầng cao nhất kia.

Trời mưa quá to, bây giờ lại là đầu mùa thu, lỡ như...

Đồng Kỳ Anh suy nghĩ một chút, liền cầm ô đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng thay vì xuống lầu, cô lại tìm cớ, mượn thẻ của Tôn Lệ Á, quẹt thẻ đi đến văn phòng của tổng giám đốc ở tầng trên cùng.

Vị trí ban đầu của Phó Quân Tiêu bây giờ đã được Bùi Hải Đăng thay thế vào.

Giống như Phó Quân Tiêu, lúc anh ta xem tài liệu rất chăm chú, thậm chí đến việc cô không gõ cửa đã tiến vào đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh ta mà anh ta cũng không hề nhận ra.

“Làm phiền anh đi xuống đưa ô cho Hạ Huyền Thy.” Đồng Kỳ Anh đặt chiếc ô trên tay lên bàn của Bùi Hải Đăng, hoàn toàn làm gián đoạn Bùi Hải Đăng đang đọc tài liệu.

Bùi Hải Đăng hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, xem thường hỏi: "Cô là ai?"

“Tôi là bà chủ của anh, bây giờ tôi ra lệnh cho anh đi đưa ô cho Hạ Huyền Thy.” Đồng Kỳ Anh có chút bực bội nói.

Có phải tất cả những người đàn ông ở trên đỉnh kim tự tháp đều có cái loại đức tính này?

Phó Quân Tiêu từng đối xử lạnh lùng với cô, thậm chí còn hơn cả Bùi Hải Đăng bây giờ.

Tuy nhiên, là một người phụ nữ, cô thực sự không thể chịu được việc bị đám đàn ông bọn họ ngược tâm lại ngược thân.

“Cô là người phụ nữ của lão đại?” Bùi Hải Đăng hơi nhướng mày, tràn đầy hứng thú quan sát Đồng Kỳ Anh.

Rất rõ ràng là anh ta đã quên mất việc mấy ngày trước đã cứu cô.

Nhưng Đồng Kỳ Anh thì không quên.

“Lý do này có đủ để ra lệnh cho anh không?” Lông mày Đồng Kỳ Anh nhíu lại, thật ra trong lòng cảm thấy không có chút tự tin nào.

Bùi Hải Đăng hừ lạnh nói: "Thì ra cô chính là nguyên nhân khiến lão đại từ chối Hạ Huyền Thy. Hừ! Nhìn cô cũng chỉ bình thường thế thôi!"

"Anh nói nhảm nhiều thế làm gì? Hạ Huyền Thy vì muốn gặp anh mà vẫn đang đứng dưới lầu dầm mưa. Tôi không quan tâm giữa hai người có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì không, anh..." Đồng Kỳ Anh dừng lại lời đang nói.

Bởi vì hiện tại Bùi Hải Đăng đang dùng ánh mắt hận không thể giết chết cô để trừng cô, khiến cô phải ngừng lại những gì mà cô đang muốn nói.

Chẳng lẽ anh ta có thù hận gì với cô?

Không được, không được, cô phải tìm cách khác để buộc anh ta đi gặp Hạ Huyền Thy.

Đột nhiên, Đồng Kỳ Anh nảy ra một ý nghĩ, chỉ vào khuỷu tay của Bùi Hải Đăng nói: "Có phải anh sinh ra đã có năng lực tự chữa lành vết thương nhanh chóng mà người bình thường không có? Cho dù bị thương chảy máu, vết thương cũng có thể ngay lập tức tự lành lại."

"Lão đại nói cho cô biết? Không đúng! Lão đại sẽ không chủ động nói cho ai biết chuyện này. Vậy thì... cô cũng đi ra từ phòng thí nghiệm?" Ánh mắt Bùi Hải Đăng rét lạnh hung hăng hỏi.

Rõ ràng là anh ta đã thực sự quên mất việc mình đã cứu cô vào ngày hôm đó.

Tuy nhiên, Đồng Kỳ Anh kinh ngạc trừng to mắt như thể vừa nghe được một tin tức khó tin.

Phòng thí nghiệm?

Phòng thí nghiệm gì?

Bùi Hải Đăng nhìn Đồng Kỳ Anh chằm chằm, đứng dậy khỏi bàn làm việc, từng bước từng bước đi về phía Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh bị dáng vẻ của anh ta làm cho sợ hãi, hai chân không nghe theo lời lý trí nói, nhát gan lùi lại phía sau.

Cho đến khi cô bị anh ta ép tới cửa sổ, cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Hạ Huyền Thy ở dưới lầu đột nhiên ngã xuống đất, cô không nhịn được kêu to lên: "Hạ Huyền Thy ngất rồi!"

Bùi Hải Đăng đột nhiên tỉnh táo lại, đi tới phía trước, đứng trước cửa sổ nhìn xuống, vừa nhìn thấy tình hình dưới lầu, lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Nói cho cùng, thực ra người đàn ông này vẫn quan tâm Hạ Huyền Thy.

Đồng Kỳ Anh thở phào nhẹ nhõm.

Không quá bao lâu Bùi Hải Đăng đã xuất hiện ở dưới lầu.

Đợi đến khi ta anh đi đến bên cạnh Hạ Huyền Thy, một chiếc xe con hạng sang màu đen cũng lái xe dừng lại bên cạnh bọn họ.

Bùi Hải Đăng bế Hạ Huyền Thy lên xe.

Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh mím môi hài lòng, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Bùi Hải Đăng ôm Hạ Huyền Thy ngồi ở ghế sau, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhiên Hoàng Minh, đồng thời kêu tài xế bật hệ thống sưởi trong xe.

"Hoàng Minh, bây giờ cậu đang ở đâu?"

Nhiên Hoàng Minh lười biếng nói: "Tôi đang ở văn phòng của nhà máy sản xuất dược phẩm, có chuyện gì vậy?"

"Huyền Thy bị mắc mưa, trúng gió lạnh đã bất tỉnh rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đến chỗ cậu."

"Được, cậu mau đưa tới đây. Còn nữa, cởi quần áo ướt của cô ấy ra, trước tiên dùng thân thể của cậu làm ấm cho cô ấy."

“Cậu đưa ra cái biện pháp quái quỷ gì vậy?” Bùi Hải Đăng tức thì đen mặt.