Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 499: Muốn ở nhờ nhà cô



“Kỳ Anh, mau mở cửa, anh đang ở ngoài cửa nhà trọ của em, cứu anh… Anh bị thương rồi.”

Không kịp lên tiếng hỏi ai, trong điện thoại đã truyền đến tiếng hít thở mong mảnh cùng tiếng kêu cứu của Phó Quân Bác.

Hai mắt Đồng Kỳ Anh mở to kinh ngạc, vội vàng buông cái thìa trong tay, vừa cầm di động vừa đi ra cửa nhà.

Nhìn qua mắt mèo trên cửa, quả thật thấy Phó Quân Bác đang ở đó.

Sắc mặt anh ấy trắng bệch, trên trán mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt đau đớn ngước nhìn lên mắt mèo trên cửa.

Đồng Kỳ Anh do dự một chút mới mở cửa ra. Ai biết được, Phó Quân Bác trông có vẻ thể lực không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp nhào lên người cô.

“Quân Bác? Quân Bác?” Một tay Đồng Kỳ Anh ôm lấy Phó Quân Bác, sau khi đỡ anh ấy vào nhà, một chân đá ra sau đóng cửa lại.

Lúc đỡ anh ấy nằm úp sấp trên sofa, trong vô tình cô mới phát hiện trên tay và cánh tay của mình tất cả đều là máu tươi.

“Tôi, tôi, tôi, tôi giúp anh gọi…”

“Đừng… Không cần, Kỳ Anh, anh biết em… chỗ của em có thuốc chữa thương.” Phó Quân Bác cố hết sức nói.

Đồng Kỳ Anh cuống quýt chạy vào trong phòng ngủ, lấy hộp thuốc ra.

Cô thuận tiện kéo ghế qua, ngồi bên cạnh Phó Quân Bác, cầm kéo cắt lớp áo phía sau lưng trên miệng vết thương của Phó Quân Bác.

“Đây là? Đây là vết dao chém? Còn là dao phay? Anh anh…” Đồng Kỳ Anh khó có thể tin nổi thốt lên.

Phó Quân Bác nhắm mắt lại.

Đồng Kỳ Anh nhất thời lo lắng nói tiếp: “Vết thương có hơi sâu, cần phải khâu lại. Ở đây tôi không có thuốc gây tê, anh cố nhịn một chút.”

Phó Quân Bác gật đầu.

Đợi đến khi Đồng Kỳ Anh xử lý xong xuôi vết thương của anh ấy, cả người Phó Quân Bác đã đau đến hư thoát.

Cô biết anh ấy không còn sức lực nói chuyện, cho nên cũng không hỏi líu ríu bên tai anh ấy nữa.

Có lẽ là vì thể lực không chống đỡ nổi, cuối cùng Phó Quân Bác mê man chìm vào giấc ngủ.

Lại đợi đến khi anh ấy tỉnh lại, đã không còn ở trong phòng khách, cũng không phải nằm trên sofa mà là nằm ở giường lớn trong phòng ngủ.

Anh ấy được thay một bộ quần áo sạch sẽ, vô cùng vừa vặn.

Lúc mở mắt ra, cả người anh ấy vẫn nằm úp sấp như cũ, cho nên cổ có hơi bị sái một chút.

Phó Quân Bác chống đỡ thân mình đứng dậy, sau lưng truyền tới cảm giác da thịt bị xé rách cực kỳ đau đớn, khiến cho anh ấy không nhịn được nhe răng nhíu mày.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, nhìn lên đồng hồ treo tường ở phòng khách, anh ấy mới biết hóa ra mình đã hôn mê một ngày một đêm.

Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh đang năm nghỉ ngơi ở ghế sofa, ở phòng bếp tỏa ra mùi đắng của thuốc Đông y.

Ngay tại lúc Phó Quân Bác chuẩn bị tới gần cô, đột nhiên cô bừng tỉnh, tiện tay cầm cái gối trên ghế sofa chỉ về phía Phó Quân Bác.

“Kỳ Anh, là anh.” Phó Quân Bác cười khổ nói.

Đồng Kỳ Anh lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra bèn thả cái gối đang cầm trong tay xuống.

Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa xỏ dép lê vừa nói: “Tôi đi bưng thuốc qua đây cho anh. Tôi đến phòng khám đông y gần đây, nhờ bác sĩ kê giúp anh thuốc uống và thuốc bôi ngoài da.”

“Kỳ Anh, anh đói bụng.” Sắc mặt Phó Quân Bác vẫn trắng bệch như cũ.

Đồng Kỳ Anh nói tiếp: “Vậy ăn cơm trước đi! Cơm tối tôi đã nấu xong rồi.”

“Ừ.” Phó Quân Bác mỉm cười.

Bởi vì anh ấy bị thương chảy rất nhiều máu cho nên Đồng Kỳ Anh đều nấu các món ăn bổ huyết bổ khí.

Hai người im lặng ăn cơm, Đồng Kỳ Anh vẫn chưa hỏi chuyện của Phó Quân Bác.

“Em không hỏi anh vết thương này từ đâu mà ra à?” Vì không khí quá mức im lặng, Phó Quân Bác không kiềm chế được, bèn chủ động mở đầu câu chuyện.

Đồng Kỳ Anh ngước mắt nhìn Phó Quân Bác một cái, không hé răng nửa lời, lại tiếp tục và cơm vào miệng.

“Kỳ Anh, trong khoảng thời gian này, anh phải ở chỗ này của em cho đến khi miệng vết thương khép lại, có thể chứ?” Phó Quân Bác mím môi, thấp giọng nói.

Đồng Kỳ Anh hơi dừng lại một chút, không nói hai lời liền từ chối: “Ăn xong bữa cơm này anh mau đi đi.”

“Kỳ Anh, em thật sự phải tuyệt tình với anh như vậy hay sao? Ngoài chuyện của Tư San ra, anh không hề làm bất kỳ việc gì khác có lỗi với em.” Tay trái Phó Quân Bác nắm chặt thành nắm đấm.

Đồng Kỳ Anh nhíu mày nói tiếp: “Hiện tại không phải tôi đối xử tuyệt tình với anh, mà tôi đang cố tránh nghi ngờ, anh hiểu không?”

“Tránh nghi ngờ? Tránh nghi ngờ cái gì?” Phó Quân Bác kinh ngạc.

Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói: “Hiện giờ tôi là chị dâu của anh.”

“Kỳ Anh, đừng nói đùa nữa. Anh cả đã vứt bỏ em từ lâu rồi.” Phó Quân Bác cười khổ: “Anh biết, trong lòng em nhất định đang vô cùng khó chịu. Nhất định giống như lúc em chờ đợi anh năm đó, em cũng đang chờ đợi anh cả sẽ quay về bên cạnh em, có đúng vậy không?”

“Quân Bác, mong anh đừng tự cho mình là đúng nữa. Tôi và anh cả đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, hơn nữa còn làm lễ cưới dưới sự chứng kiến của ông nội và bà ngoại. Là chủ ý của tôi, tôi đã không thông báo cho anh tham gia hôn lễ của chúng tôi. Còn có, tôi là vì thuận lợi cho công việc mới chuyển đến đây sống. Chờ đến lúc tôi hoàn thành xong dự án sân vận động này, tôi sẽ đi ra nước ngoài với anh cả ngay.” Đồng Kỳ Anh chậm rãi giải thích.

Trước kia cô đã từng giấu giếm là bởi vì lo lắng cho cảm nhận của Phó Quân Bác.

Nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian này, cô phát hiện anh ấy đã thay đổi rồi, trở thành một kẻ cực đoan cố chấp.

Hơn nữa, dường như sinh hoạt cá nhân cũng rất lộn xộn.

Phó Quân Bác bây giờ đã hoàn toàn không phải là Phó Quân Bác mà cô quen lúc ban đầu nữa rồi.

“Sao em lại yêu anh cả vậy?” Ánh mắt Phó Quân Bác ảm đạm, thấp giọng hỏi cô.