Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 85: Anh ta thích chơi đùa phụ nữ 



Đồng Kỳ Anh đi tới cửa phòng bên, nhìn cảnh tượng bên trong một chút. Là cô gái vừa liếm giày cho cậu ấm được gọi là “cậu Lý” kia.

Mà một người đàn ông khác có dáng người mập mạp đang ngồi trước bàn làm việc, bắt chéo hai chân, có vẻ như là cấp trên của cô gái này. Đồng Kỳ Anh thấy cô gái kia khóc lóc vô cùng tủi thân, lúc đang định bước vào nói giúp cho cô gái kia, đột nhiên trong đầu nghĩ tới những lời cảnh cáo trước đó của Văn Minh Phương. Đúng thế Cô là ai? Chẳng qua chỉ là hạng người ở tầng dưới cùng như những cô gái khác ở đây. Cô có năng lực gì để có thể giúp cô gái kia? Đồng Kỳ Anh thu lại tấm lòng thương người mà không giúp được gì của mình, vẻ mặt chán nản xoay người quay về phòng nghỉ của mình.

Tối nay cô mặc quần áo đi hát, Đường Vãn Kiều đã đính tờ giấy nhãn trên gương trang điểm, cô chỉ cần làm theo là được. Đồng Kỳ Anh đóng cửa, thay xong bộ váy tiên dài màu trắng mà Đường Văn Kiều nhắc trong giấy nhản kia, thấy thời gian sắp tới nên ra cửa định tới trước sàn chờ. Nét cổ kính của “Dạ Mị” vân khá nông đậm, rất nhiều cô gái làm việc ở đây đều mặc đồ cổ trang như cô, đi trên hành lang dài.

Những cô gái làm việc ở đây có một quy định bằng miệng. chỉ cần là cô gái đeo mặt nạ thì đều là người bán tài nghệ chứ không bán thân, đàn ông khác không được ngó nghé, ngay cả khách hàng cũng không thể nhắm vào những cô gái đeo mặt nạ này. Lần trước cũng bởi vì cô không đeo mặt nạ nên suýt chút nữa bị một người đàn ông tên “Quách Tuấn Kiệt” sàm sỡ.

Đồng Kỳ Anh nhớ lần ấy cô hoàn toàn thoát khỏi trong ngây ngô. May là Phó Quân Bác kịp thời cứu cô, nếu không e rằng cô đã sớm mất trinh với người đàn ông Quách Tuấn Kiệt không có ý tốt đó. Mà thật ra lần đó người cứu cô là Phó Quân Tiêu.

Nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn cho rằng người cứu mình là Phó Quân Bác. Cô chợt phát hiện, Phó Quân Bác đúng là người chuyên cứu vớt đời cô, giúp cô giải vây hết lần này tới lần khác. Lúc này trong lòng cô dấy lên cảm giác tội lỗi không giải thích được với Phó Quân Bác. Nếu anh ta biết cô bán tiếng hát ở chỗ này chắc chắn sẽ rất tức giận! Đồng Kỳ Anh ra sau sàn ngồi một lúc, chờ đến khi có người gọi cô lên sàn hát, cô mới mang theo tâm sự nặng nề bước lên. Lý Dạ Lạc khoác một bộ âu phục màu đỏ nhạt, phối với một đôi giày da cũng màu đỏ nhạt, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha sang trọng.

Hai bên trái phải của anh ta đều là người đẹp, nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ “ăn trong chén nhìn trong nồi” mà nhìn bóng hình màu trắng đang ngồi bán tiếng hát trên sàn kia. Lý Dạ Lạc kìm lòng không được nhếch miệng cười xấu xa: “Cô gái hát trên sàn tối nay tên là gì?” Một người bạn nam ngôi bên cạnh vừa uống rượu của cô gái trong ngực đưa vừa híp mắt nhìn về phía Đồng Kỳ Anh trên sàn, cười đây dâm đăng: “Cô ta hả? Tên là Kỷ! Hình như mới tới đây được mấy ngày thì phải! Cơ mà giọng hát cô ta cũng không tệ.”

Ban nãy có một nhân viên nữ làm bẩn giày da của anh ta khiến anh ta mất hứng, nhưng giờ phút này, cô gái mặc váy tiên dài màu trắng trên sàn kia, đeo một chiếc mặt nạ lông vũ trắng, giọng hát tươi đẹp đã gợi lên hứng thú của anh ta.

Đã một thời gian anh ta không tới “Dạ Mị” chơi, không ngờ hôm nay vừa tới đã bị một nhân viên nữ phá hỏng hứng thú. Mặc dù quản lý ở đây đã xin lỗi hắn rồi, nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy buồn bực, khiến anh ta vô cùng khó chịu. “Nhân viên phục vụ đâu? Câm chiếc vòng tay điện tử này lên thưởng cho Kỳ.”

Lý Dạ Lạc lấy điện thoại ra, quét mã khen thưởng trên ô ở bàn, câm vòng tay trong ô lên, nhập số tiền thưởng Kỹ vào rôi đế nhân viên phục vụ nam lên sàn đưa cho Kỳ.

Trong “Dạ Mị”, khách hàng muốn thưởng người bán tài nghệ phải nhập số tiền thưởng lên vòng tay rôi đưa nhân viên phục vụ nam chuyển cho người bán tài nghệ.

Đồng Kỳ Anh hát ở chỗ này mấy đêm, rất ít nhận được thưởng của khách, mà tối nay cô lại nhận được vòng tay với mức thưởng trị giá ba mươi triệu.

Mà người thưởng cô ký tên là “cậu Lý”, cũng chính là người đàn ông đã ức hiếp cô gái kia... Nhân viên phục vụ nam đưa vòng tay lên, cô không thể không đeo lên cổ tay, cũng không thể không cảm ơn trước mặt mọi người. Sau khi Đồng Kỳ Anh hát xong một bài, miễn cưỡng cười nói: “Cảm ơn cậu Lý vừa nãy đã thưởng cho tôi.”

Cô vừa mới nói xong, dưới sàn có người huýt sáo như là muốn đùa giỡn hay là đang ám chỉ điều gì khác mà cô không hiểu. Đồng Kỳ Anh hát hết mấy bài trên sàn rôi được nhân viên phục vụ nam mời tới trước mặt “cậu Lý” vừa thưởng cô kia.

Khi nhân viên phục vụ nam dẫn Đồng Kỳ Anh tới trước mặt Lý Dạ Lạc, Lý Dạ Lạc nhìn dáng dấp Đồng Kỳ Anh, trong nháy mắt sợ ngây người.

Mặc dù cô gái này đeo mặt nạ lông vũ trắng nhưng trên người cô lại tỏa ra phong cách không ăn khói lửa nhân gian. “Xin chào cậu Lý.” Đồng Kỳ Anh cung kính gật đầu.

Ngày đầu tiên hát chính thức ở đây, Đường Vân Kiều đã dặn cô “Khách hàng là thượng đế”, phải luôn cung kính với tất cả những khách hàng tới đây ăn chơi.

Vốn là sau khi cô hát xong năm bài thì định tan làm và về thẳng nhà luôn. Nhưng chị Vấn Minh Phương nói rằng cậu Lý đã thưởng cô ba mươi triệu, lại chỉ đích danh muốn gặp cô, chắc chắn cô phải tới chào hỏi. Nhưng Đồng Kỳ Anh không hề muốn vì ba mươi triệu mà trễ thời gian về nhà của mình, cho nên cô bị chị Văn Minh Phương cưỡng ép để nhân viên phục vụ nam dẫn tới trước mặt cậu Lý này.

Khi Lý Dạ Lạc nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, lập tức đẩy ong bướm bên cạnh ra, dành ra một chỗ bên cạnh mình, vẫy tay kêu Đồng Kỳ Anh tới ngôi xuống. “Kỳ, qua đây ngồi nói chuyện với tôi một lúc” Khóe miệng Lý Dạ Lạc khẽ nhếch, ánh mắt thẳng thừng nhìn chăm chăm Đồng Kỳ Anh, vô cùng khách khí nói. Nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cúi người cung kính, từ chối nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi cậu Lý.

Tôi đã tới giờ tan làm rồi, tôi phải về nhà.

Tối nay cảm ơn cậu đã thưởng. Mong cậu Lý chơi vui vẻ ở đây, tôi xin phép đi trước.” Dứt lời, cô rời đi không quay đầu lại.

Chỉ là Đồng Kỳ Anh không muốn gây rắc rối, không muốn để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào với khách khứa ở đây, đồng thời cũng không muốn cùng trò chuyện hay tiếp rượu. Rõ ràng cô cố ý tránh rắc rối, nhưng vô tình đã để lại một bóng lưng trong sáng lại lạnh lùng trong mắt Lý Dạ Lạc.

Cô càng bướng bỉnh không nghe lời như thế thì anh ta càng thấy hứng thú với cô. Đột nhiên Lý Dạ Lạc muốn chinh phục người con gái tên “Kỷ” này. Anh ta thưởng cho cô ba mươi triệu, cô cũng không để trong mắt, trông có vẻ là số tiền thưởng của anh ta không đủ nhiều rồi. Được lắm, vậy tối mai anh ta sẽ cho cô biết một chút về của cải của cậu ấm nhà họ Lý là anh ta đây.

Tốc độ thay bạn gái của Lý Dạ Lạc còn nhanh hơn thay quần áo, mỗi một cô gái thì anh ta cũng chỉ chơi đùa từ một đến hai tháng là ngắn. Bây giờ hiếm thấy có một cô gái có thể khiến anh ta nổi ý xấu, tất nhiên anh ta phải chơi lớn một chút, hơn nữa còn phải chơi cho tận hứng.