Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2853



Giờ phút này Phó Minh Tước mới phân biệt rành mạch được anh ta với Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy là thương nhân cũng có nhiều nguyên tắc cũng những điểm mấu chốt.

Thủ đoạn của anh quyết đoán tàn nhân khiến cho người ta theo không kịp, và Cố Trường Quân cũng là một kỳ tài trong giới kinh doanh.

Vận dụng quy luật đặc biệt của tiền tệ giúp Khải đặc Lincoln kiếm được nhiều của cải.

Một người quản lý thiên tài có thể xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáp nhập hai tập đoàn trở thành nhân vật số một Đà Nẵng.

Nhưng Cố Trường Quân bởi vì tình yêu đánh đã mất đi tham vọng của mình.

Nhưng Cố Gia Huy lại không như vậy, anh lo cho gia đình, mang theo trách nhiệm quá lớn với tập đoàn Cố Linh, muốn bảo vệ mỗi người.

Cho nên trên vai anh gánh quá nhiều trách nhiệm.

Thương nhân được gọi là gian thương không tim không phổi thì sẽ sống thoải mái, cũng sẽ sống lâu hơn một chút.

Nhưng Cố Gia Huy lại dùng thực lực của bản thân, cố gắng cho mỗi người được mãn nguyện.

Cho nên Cố Gia Huy mỗi khi làm việc đều phải rất cẩn thận, nhìn †rước ngó sau, coi trọng mọi người, cuối cùng mới xét đến bản thân.

Anh đối với mình chỉ có một yêu cầu là còn sống.

Dù phải chịu tổn thương lớn chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Nhưng mà người khác phải bình an không có tổn thương gì.

Nhưng mà Hắc Ảnh lại không như vậy, chuyện mà Hắc Ảnh làm đều là hại người lợi mình, người khác sống hay chết không có quan hệ gì với anh ta, anh ta chính là một bản sao hoàn hảo của Phó Minh Nam.

Vì lợi ích của bản thân mình mà tính kế với mọi người, chỉ để cuộc sống của mình được tốt đẹp.

Anh ta chính là người Phó Minh Nam tận tay dạy dõ, tính cách giống nhau, chẳng trách anh ta còn được Phó Minh Nam coi trọng hơn cả con ruột của mình.

Bây giờ anh ta đã biết tất cả những gì nên biết, anh ta cũng không cần cùng Hắc Ảnh đứng nói chuyện với nhau trong gió lạnh nữa.

Anh ta xoay người rời đi, trước khi bước được hai bước, anh ta chợt nghĩ ra một điều thú vị.

Anh ta dừng lại, quay người lại nhìn Hắc Ảnh, nghiền ngẫm nói: “Hắc Ảnh, nửa đời này cậu đều đi bắt chước người khác, làm thế thân của người khác, nhớ quá khứ và sở thích của người khác, cậu có còn nhớ rõ quá khứ của chính mình, có nhớ sở thích của chính mình không?”

“Cậu có biết mình thích ăn cái gì, uống cái gì, thích một cô gái như thế nào, thích kiểu trang trí gì? Mỗi ngày cậu đều sống cuộc sống của người khác, người khác thích ăn cái gì phải ăn cái đó, cậu không có suy nghĩ gì cho mình hay sao..”

“Câm miệng.”

Hắc Ảnh đứng bên bờ biển, đưa lưng về phía anh ta, gió lạnh thổi bay quần áo anh ta.

Bất thình lình âm thanh sắc bén lạnh ghê người truyền đến, mang theo sát khí âm u.

Phó Minh Tước vô thức sờ sờ mũi của mình, cười nói: ‘Hóa ra chọc tức cậu lại đơn giản như vậy. Đây là chính cậu đúng không? Tức giận, sát khí, thù oán,…mới là con người thật của cậu, ích kỷ đến đáng sợ, tâm địa rắn rết, khó trách cậu phải đeo mặt nạ để sống, bởi vì một người tối tăm và đáng sợ như cậu căn bản không thể sinh sống dưới ánh năng mặt trời được.”

“Cậu là người bị xã hội ruồng bỏ, bị bố mẹ vứt bỏ, cậu a là cô nhỉ không ai muốn. Cho dù Phó Minh Nam nhận nuôi cậu nhưng hoàn toàn không có quan tâm yêu thương cậu, từ đầu đến cuối cậu cũng chỉ là một quân cờ thôi. Cậu cô độc, quay lại không có ai, cậu có biết tình yêu là cái gì, tình thân, tình bạn là cái gì không?”

“Có người nào thật sự thích làn da của cậu không, thật sự muốn ôm cậu cho cậu ấm áp và quan tâm hay không?

Cậu có thể đường đường chính chính làm chuyện gì hay không? Cậu không thể, cậu a chính là con gián trong bóng tối không thể ra ngoài ánh sáng.”