Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 298



“Không phải, tớ muốn mua một viên pha lê màu hồng, vẫy gọi đào hoa. Còn mua cho cậu một con Tì Hưu, có thể trừ tà đấy. Cậu và Cố Gia Huy ở bên nhau, chắc chắc không ngừng có rắc rối.”

“Như vậy không quá lãng phí đấy chứ?”

“Hai bộ quần áo lần trước cậu mua cho tớ có thể còn đắt hơn những thứ này nhiều đấy, cứ coi như tớ còn tình người đi.”

Bạch Thư Hân chọn tới chọn lui, mua cho cô một con Tì Hưu, mua cho bản thân một viên pha lê màu hồng trong suốt.

Còn hỏi cô ấy muốn hay không, Hứa Minh Tâm lắc đầu như lúc lắc.

Hai người ra khỏi cửa hàng, đang đi ở ven đường, không ngờ rằng có một chiếc xe mô-tô quẹt vào người, lại nắm chặt lấy túi của Bạch Thư Hân, trong phút chốc liền giật đi mất.

Chỉ trong nháy mắt, Bạch Thư Hân liền phản ứng lại, kinh ngạc hét lên: “Túi của tôi, mau bắt cướp đi!”

Bạch Thư Hân dùng tốc độ nhanh chóng đuổi theo, có người đúng lúc đó cưỡi xe đạp điện đến, cô liền trực tiếp tiến lên cướp lấy, đuổi theo.

“Cô là ai hả, ban ngày ban mặt lại đi cướp xe!”

“Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, bạn của tôi chỉ mượn một chút mà thôi. Cho anh tiền này, ngày mai tôi mang xe đến đây trả, tạm biệt!”

Hứa Minh Tâm trực tiếp lấy ra hai tờ tiền in mặt chủ tịch Hồ Chí Minh đưa qua, sau đó liền nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng hai cái chân này của cô sao có thể so với hai cái bánh xe cơ chứ?

Đúng lúc này, Khương Tuấn lái xe đến.

“Mau đuổi theo Bạch Thư Hân, gọi điện thoại cho bác sĩ Doanh!”

“Được.”

Khương Tuấn không dám do dự, nhanh chóng đuổi theo.

“Khốn khiếp! Cách mạng đời thứ ba mà mày cũng dám cướp, để chị đấy cho mày hối hận vì đã chui từ bụng mẹ ra!”

Bạch Thư Hân quen thuộc phố lớn ngõ nhỏ của thủ đô, nhìn thấy đối phương cũng không đi đường lớn, mà lại xuyên qua hẻm nhỏ.

Cô biết nơi này có một khu nhỏ, nếu đi tắt, nói không chừng còn có thể ngăn lại được.

Bạch Thư Hân cắn răng, tăng tốc độ lên, tạt ngang qua khu nhỏ.

Thời điểm cuối cùng cũng ra khu nhỏ, cũng nhìn thấy sự xuất hiện của cái xe kia, hai người đối mặt mà đến.

Tên chủ xe sửng sốt một hồi, không ngờ rằng cô đi xe đạp điện mà lại nhanh hơn cả xe máy.

Hắn thả tốc độ chậm lại theo bản năng, nhưng Bạch Thư Hân lại vọt lên.

Phịch một tiếng.

Bạch Thư Hân mượn lực quay cuồng xuống dưới, dùng phần lưng tiếp đất, lăn vài cái sau đó lại đứng lên.

Cô không hề quan tâm cổ tay cổ chân đều bị trầy xước, trực tiếp nhanh chóng nhằm về phía hai người.

Hai tên kia rơi xuống đất còn chưa hết bàng hoàng, mặt mũi bầm dập, còn không kịp kêu thảm thiết đã bị Bạch Thư Hân đè tay lên sau lưng, tay còn lại giật lấy túi của mình về.

“Đồ của bà đây mà mày cũng dám cướp à, chán sống rồi phải không!” Đúng lúc này, bảo an của khu vực đến, không chế hai tên đó, đưa đến sở cảnh sát.