Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 341



Hứa Minh Tâm cắn một miếng, ăn hết chiếc bánh, trên mặt vô cùng thích thủ cười tươi. Bữa cơm sau đó, Hửa Minh Tâm còn ăn được thêm một bát cơm nữa.

Kể từ khi Hứa Minh Tâm biết được mình là người có tiền, riêng về phương diện ăn uống cô nhất quyết sẽ không chịu ngược đãi bản thân, muốn ăn cải gì liễn ăn cái đó.

“Qua mấy ngày nữa là đám cưới của Cố Tử Vị và HửaAn Kỳ, em cũng phải tham gia. Đến lúc đó đông người tai mách vạch rừng, có lẽ anh không thể ở bên cạnh em, anh sẽ dặn Cổ Yên đi cùng em.”

“Ừ ừ, anh cứ yên tâm đi, dù thế nào em cũng là em gái của cô dâu, sẽ không có ai gây khó dễ cho em đâu.”

“Thể là tốt nhất. Anh đã chọn quà cho em xong rồi, đến lúc đó em cử trực tiếp gửi qua đó là được.””Tiệc cười 9 giờ mới bắt đầu, buổi sáng ăn sáng xong rồi hãy đi”

“Vâng vâng!” Hửa Minh Tâm chi lo cúi đầu ử ứ, bản thân cô cũng không nghĩ ngoi nhiều như vậy, kết quả đếu là do Cố Gia Huy đã giúp cô lo liệu mọi thứ hết rồi. Thật đúng là hai mươi bốn đạo hiếu, một vị hôn phu tốt.

Thử sáu tuấn này chính là hôn lễ của bọn họ, giới truyền thông đểu công khai chúc mừng, ngoài điều này ra còn kéo Cố Gia Huy nán lại một lúc. Cuộc hội họp mĩ nhân bí mật trước đây bị vạch trần, nếu như không phải Tập đoàn J&C đối xử khoan hồng, thì người phóng viên nhỏ bé đưa tin sai sự thật kia đã sớm bị đưa đi hầu tòa rồi. Hóa ra đó căn bản không phải là người đẹp gì hết mà là cô con gái thứ 4 của nhà họ Cổ bên ngoài nhiều năm nay đã trở về.

Mọi người đều rất hiểu kỳ về xu hướng tình dục của Cố Gia Huy, có người đoán anh thích đàn ông, có người lại suy đoán anh thích phụ nữ, mọi cách nói đều hết sức rối rắm.

Rất nhanh đã đến ngày tổ chức hôn lễ, Cố Gia Huy mặc lên bộ vest sẫm màu, bên trong phối hợp với áo sơ mi màu trắng, cà vạt màu xanh thẫm, khiến con người anh trở nên cực kỳ nghiêm túc và trang trọng, cẩn thận tỉ mỉ. Mái tóc được cắt ngắn gọn gàng,khuôn mặt thanh thoát, anh tuấn phi phàm.Lông mày lưỡi mác dưong như được nhuộm đen, nhướng lên sắc bén, dưới đuôi mày còn có một đoạn đứt gẫy, cà người đều hiện lên vẻ tàn bạo, thủ địch, không dễ dàng lại gần.

Lúc Cố Gia Huy nghiêm túc không cười nói, thật sự sẽ làm người khác sợ hãi. Nhưng Hứa Minh Tâm đã quen với dáng vẻ này của anh, sớm đã bị thu hút bởi vẻ mặt này của anh, cảm thấy anh đẹp trai đến chết người. Cô không kim được nhìn đến ngây ngốc, Cố Gia Huy từng bước từng bước đi tới chỗ cô mà cô cũng không hay biết.

Đợi cô sắp đâm vào tường, một bàn tay to lớn của anh mới giữ đằng sau gáy của cô, tránh cho cô bị đập vào tường. Một tay khác, ấn lên trên đỉnh đầu của cô.

“Anh có đẹp trai không?”

“Đẹp trai.”

“Anh với Lệ Nghiêm ai đẹp trai?”

“Đều đẹp trai cả.” Cô ngây ngốc trà lời.

Cố Gia Huy nghe xong hơi nhíu mày, tiếp tục nói: “Anh với Ngôn Hải ai đẹp trai?”

“Đều đẹp trai hết.”

“Đáp án của em quá là chung chung rồi, em còn không nói anh đẹp trai nhất?” Cố Gia Huy không hài lòng nói.

Nhưng mà… rö ràng mọi người đều đẹp trai mà… mỗi người đều có nét đẹp riêng của mình mà, em thực sự không phân biệt được.” Hứa Minh Tâm thành thật nói.

“Thế nếu như anh nói với em, em và Trịnh Hoa đều xinh đẹp như nhau thì sao?” “Thật sao? Em và cô ấy đều xinh đẹp như nhau sao? Cái này… anh đang quả khen em rồi.” Hứa Minh Tâm có chút phần khích.

Cô Gia Huy nghiên răng nghiến lợi nói: “Hứa Minh Tâm, đầu óc của em đều bị dính keo dán lên rồi hay sao? Nhanh chóng thay quần áo đi!”