Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1005



Lúc này đứng gần anh, cô mới phát hiện ra sắc mặt của anh khó coi hơn lúc nãy rất nhiều.

Anh vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa, bình tĩnh lên tiếng: “Có chút việc phải xử lý.”

“Dù là chuyện quan trọng thế nào đi nữa thì cũng phải ăn sáng chứ.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, kéo anh trở về lại bàn ăn.

Lúc đầu Tư Mộ Hàn không hề nhúc nhích, nhưng vô tình anh xoay qua nhìn, sau khi thấy điện thoại của Nguyễn Tri Hạ nằm úp trên bàn ăn, anh mới đi theo cô về bàn ăn.

Không biết có phải là cảm nhận sai không, suốt cả buổi ăn, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy dường như Tư Mộ Hàn đang để ý đến …điện thoại của cô.

Cũng may cô vốn không có thói quen vừa ăn vừa xài điện thoại.

Sau khi ăn xong, Nguyễn Tri Hạ mới hỏi anh: “Sao anh cứ nhìn điện thoại của em?”

“Không có gì, anh đi đây.”

Lần này Tư Mộ Hàn thật sự rời đi.

Sau khi anh đi khỏi, Nguyễn Tri Hạ mới sực nhớ tới cô chưa nói chuyện trên hot search cho anh biết.

Chỉ là khi cô lên fk lần nữa, thì cô phát hiện toàn bộ các tin liên quan đến ‘vợ bé Nguyễn Tri Hạ’ đã không còn nữa.

Ngay cả đến tin trên hot search của hai người ngày hôm qua cũng không thấy.

Chẳng lẽ vừa rồi, Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô là vì anh biết chuyện trên hot search và fk, sợ cô cầm đến điện thoại sẽ phát hiện?

Xử lý với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn chỉ có thể từ tay Tư Mộ Hàn mà ra.

Vừa rồi anh vội đi gấp như vậy, nói có chuyện cần xử lý, là xử lý chuyện này sao?

Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ, bất chợt mặt cô hé ra nụ cười.

Tư Hạ nằm dài trên bàn ăn, nghiên đầu hỏi cô: “Mẹ, mẹ đang cười cái gì?”

Nguyễn Tri Hạ sờ sờ đầu của cô bé nói: “Vì có chuyện vui, nên mẹ mới cười.”

“Ào.” Tư Hạ gật gật đầu, trượt từ trên ghế xuống, rồi chạy qua một góc tự chơi.

Tư Mộ Hàn nói sẽ cho người tới đón Tư Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ đợi mãi không thấy, mà cô lại có việc phải ra ngoài, bèn tự lái xe đưa Tư Hạ quay về chỗ của Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ thay xong quần áo bước ra, Tư Hạ vẻ mặt hưng phấn nhìn cô: “Đi chơi?”

Nguyễn Tri Hạ chải lại phần tóc trước trán cô bé, rồi nắm tay cô bé đi ra ngoài: “Mẹ đưa con về chỗ ba con.”

“Hừ! Không chịu!” Tư Hạ đột nhiên hất tay cô ra, tự ôm lấy tay mình, không cho Nguyễn Tri Hạ nắm tay mình.

Tư Hạ rất ít khi nổi giận, Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng hỏi Tư Hạ: “Sao vậy?”

Tư Hạ bĩu môi, không vui lên tiếng nói: “Ở đó không có mẹ!”

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ khẽ rung, giọng nói của cô có chút bất lực: “Không phải mỗi ngày mẹ đều đến thăm con sao?”

Cô khuyên Tư Hạ một hồi lâu sau, Tư Hạ mới đồng ý theo cô về chỗ Tư Mộ Hàn.

Sau khi đưa Tư Hạ về đến nhà Tư Mộ Hàn, trên đường trở về, Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ đang đóng phim ở bên ngoài, thông thường đều rất bận, cơ bản là ban ngày sẽ không có thời gian để gọi cho cô.

Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Không đóng phim sao?”

“Trời mưa, nên không quay được.” Giọng điệu của Thẩm Lệ có chút buồn.

“Thành phố Hà Dương hôm qua cũng mưa, mưa lớn lắm, nhưng hôm nay thì trời nắng rồi.” Nguyễn Tri Hạ nghiên đầu nhìn lướt mặt trời đang chiếu trên cao.

“Chỗ tụi tớ mấy hôm nay mưa liên tục, quần áo giặt cũng không khô được, mặc vào rồi lại bị mưa làm ướt, cho nên sắp không có quần áo để mặc rồi…”

Thẩm Lệ than thở với cô một lúc, nhưng cuối cùng cũng nói: “Có thể qua vài ngày nữa trời sẽ nắng.”