Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1020



“Ồ, các người là người thành phố tới nơi này làm gì?” Ống chú gõ tàn thuốc, giương mắt nhìn anh.

Tư Mộ Hàn trả lời vô cùng giản tiện: “Chúng cháu có việc.”

Đại khái ống chú cũng nhìn ra Tư Mộ Hàn là người không thích nói chuyện, nên ông cũng không hỏi nhiều, mà là bắt đầu quan sát Tư Mộ Hàn.

Người đàn ông trước mắt vóc dáng rất cao, mặt mày sâu sắc, khí khái hừng hực, bộ quần áo thô ráp mặc ở trên người cậu ta cũng che không được khí chất quý phái trên người cậu ta, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.

*

Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, đập vào mắt cô chính là một mảnh tối tăm.

Cô trợn tròn mắt thích ứng một lúc, sau đó mới mơ hồ nhìn rõ ràng trang trí trong phòng.

Trên đỉnh đầu không phải là trần nhà mỗi khi cô thức dậy sẽ nhìn thấy mà là xà nhà bằng gỗ và ngói xanh.

Trong phòng cũng không có những vật trang trí khác, cô nằm trên giường nhìn ra ngoài, cũng chỉ nhìn thấy một ngăn tủ giống như vậy, trong phòng còn tỏa ra mùi gỗ ẩm ướt.

Thức dậy và nằm trên giường một lát cô mới cảm nhận được trên trán của mình có khăn che kín.

Khăn mặt đã bị nhiệt độ trên người cô làm khô đến phân nửa.

Cô nhớ hình như là Tư Mộ Hàn đến tìm cô!

Đột nhiên Nguyễn Tri Hạ vươn mình ngồi dậy, đầu cô hơi choáng váng, cô chậm lại vài giây sau đó mới xuống giường đi ra cửa.

Khi cô vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cầu thang, dưới lầu truyền đến tiếng ống chú nói chuyện đứt quãng, trong đó còn chen lẫn giọng nói của một người đàn ông trẻ.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa nghe xong một lúc, phát hiện ống chú nói rất dài, người đàn ông mới trả lời một câu ngắn gọn.

Tuy chỉ trả lời rất ngắn gọn, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng nghe được đây là giọng nói của Tư Mộ Hàn.

Trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, sau đó đi xuống lầu.

Cô đi về phía trước hai bước mới ý thức được lúc này mình chỉ có mặc một cái áo sơ mi, thế là cô vội vàng trở về phòng, ở bên cửa tìm được công tắc mở điện trong phòng.

Cô bật công tác, nhưng trong phòng vẫn không có ánh đèn sáng lên.

Bị cúp điện.

Mấy ngày nay mưa lớn như thế, đất đá trôi nghiêm trọng, bị cúp điện cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đồ trong phòng vốn không nhiều, cô tìm tòi một hồi căn bản cũng không tìm thấy quần áo gì.

Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là trở lại trên giường, chờ Tư Mộ Hàn đi lên lầu.

Cũng may Tư Mộ Hàn cũng không khiến cô đợi quá lâu.

Cô trở về giường ngồi không lâu thì nghe thấy có tiếng chân người bước lên lầu.

Bước chân vững vàng chính là của Tư Mộ Hàn.

Đúng như dự đoán, một lúc sau, Tư Mộ Hàn đã đẩy cửa đi vào, trong tay anh cầm theo một ngón nến, tay khác cầm theo quần áo của Nguyễn Tri Hạ.

Ánh nến vàng cam chiếu sáng căn phòng tối tăm, Nguyễn Tri Hạ vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt của Tư Mộ Hàn.

Giọng điệu của cô vô cùng kinh ngạc mừng rỡ kêu lên một tiếng:”Tư Mộ Hàn!”

Tư Mộ Hàn không lên tiếng, cầm ngọn nến đi tới cạnh giường, để quần áo cầm trong tay đặt lên giường, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán cô.

Sau khi xác định trán của cô không nóng giống như trước nữa lúc này anh mới đứng dậy.

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới chú ý tới quần áo mặc trên người Tư Mộ Hàn.

Trên người anh mặc bộ đồ màu xanh quân đội, có phần giống quần áo của những người thập niên chín mươi, thoạt nhìn có cảm giác thời đại.

Nhưng Tư Mộ Hàn chính là Tư Mộ Hàn, cho dù có khoác một khối vải rách nhưng cả người anh vẫn tỏa ra khí chất quý phái.