Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1056



Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi một câu: “Anh đưa tài liệu qua à?”

“Đúng vậy!” Thời Dũng gật đầu.

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, nói ra câu nói mà Thời Dũng muốn nghe nhất: “Anh vào ngồi một lát hãy đi.”

“Được…”

Thời Dũng đáp một tiếng và muốn bước vào, lại nghe giọng nói của Tư Mộ Hàn yếu ớt vang lên: “Thời Dũng, cậu không cần về nhà chơi với con sao? Cậu có biết làm bạn với con cái quan trọng tới mức nào không? Nhất là…”

Tư Mộ Hàn đột nhiên dừng lại, nhướn mày nói: “Gần đây cậu còn đang cãi nhau với vợ nữa.”

Thời Dũng hơi sửng sốt: “Cậu chủ… Làm sao cậu biết tôi và vợ của tôi đang cãi nhau?”

Tư Mộ Hàn chưa bao giờ hỏi đến việc riêng của anh, làm sao có thể biết được chuyện anh và vợ cãi nhau chứ?

Ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn bộ vest trên người anh ta: “Bộ vest cậu mặc mấy ngày nay không phẳng như trước kia.”

Thời Dũng cúi đầu nhìn bộ vest trên người mình. Trước khi ly hôn và sau khi cưới lại đều là vợ anh là bộ vest cho anh, bản thân anh làm không được tốt lắm.

Mấy ngày nay, anh thật sự cãi nhau với vợ.

Vợ anh đi cùng bạn gái ra ngoài chơi, anh phải vừa chăm sóc con, còn phải tự mình là bộ vest.

Những thứ này đều là chuyện nhỏ.

Anh và vợ có tình cảm nhiều năm như vậy, tranh cãi nhỏ cũng là tình thú.

Tư Mộ Hàn lời trong ý ngoài đều không muốn để cho anh đi vào trong.

Thời Dũng thật ra cũng chỉ nhất thời tò mò, giờ biết điều nói: “Vậy tôi đi về trước.”

Thời Dũng đi rồi, Tư Mộ Hàn lập tức đóng cửa lại.

Anh xoay người, lại bắt gặp ánh mắt quan sát của Nguyễn Tri Hạ: “Vì sao không cho trợ lý đặc biệt Thời vào ngồi một lát?”

“Không vì sao cả.” Tư Mộ Hàn nói xong liền vòng qua Nguyễn Tri Hạ, đi về phía bàn làm việc.

Tư Mộ Hàn đặt thùng giấy lên trên bàn làm việc, vẻ mặt bình tĩnh.

Anh còn phải dựa vào quấn quýt không ngừng mới có thể vào đây, Thời Dũng dựa vào đâu mà có thể dễ dàng được Nguyễn Tri Hạ mời vào ngồi chứ?

Tư Mộ Hàn khẽ hừ một tiếng, lại ngẩng đầu liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó thu hồi tầm mắt, mở thùng giấy, lấy tài liệu bên trong ra.

Nguyễn Tri Hạ không đi qua chỗ của Tư Mộ Hàn, định vào phòng xem Tư Hạ thế nào.

Tư Hạ ngủ từ đầu giờ chiều đến giờ còn chưa thức dậy, bây giờ cũng đã gần sáu giờ rồi, cô phải đi gọi con bé dậy mới được, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được mất.

Cô nhìn đồng hồ, mới phát hiện ra hôm nay Tư Mộ Hàn về quá sớm.

Cô mới vừa đi tới cửa phòng của Tư Hạ, cửa phòng lại chậm rãi bị mở ra từ bên trong.

Tư Hạ với cái đầu bù xù đứng ở sau cửa, ngáp khẽ và kêu lên một tiếng: “Mẹ.”

“Tri Hạ tỉnh dậy rồi à.” Nguyễn Tri Hạ bế cô bé lên, giơ tay chỉnh lại mái tóc cho cô bé rồi bế cô bé đi rửa mặt.

Khi đi qua phòng khách nhìn thấy Tư Mộ Hàn, Tư Hạ kêu một tiếng: “Ba.”

Giọng nói hơi nhỏ, giọng điệu non nớt vừa mới tỉnh ngủ.

Tư Mộ Hàn nghe được tiếng thì ngẩng đầu liếc nhìn Tư Hạ, đáp một tiếng: “Ừ.”

Phòng khách bên kia mới thêm bàn làm việc và giá sách, Tư Hạ đại khái cũng nhìn ra chỗ khác biệt, khi vào phòng tắm vẫn tò mò nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

Từ trong phòng tắm đi ra, sau khi Nguyễn Tri Hạ mặc áo khoác cho Tư Hạ xong, cô bé đã vui mừng chạy tới chỗ của Tư Mộ Hàn.

Chiều cao của cô bé còn thiếu chút nữa là có thể bằng được tới bàn làm việc.