Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1218



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điện thoại rung mấy lần. Là báo có tin tức trên Messenger nhắc nhở.

Nguyễn Tri Hạ mở Messenger, thấy Thẩm Lệ mới gửi tin nhắn cho mình.

Thẩm Lệ gửi một cô một đoạn ghi âm. Nguyễn Tri Hạ ấn mở nghe.

“Công việc của tớ kết thúc, có thời gian đi ăn cơm không?”

“Được.”

Sau khi Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh lại, liền chuẩn bị đón xe đi đánh Nguyễn Tri Hạ.

Thời Dũng không biết từ đâu xuất hiện, lái xe dừng ở trước gót chân cô.

Anhxuống xe mở cửa sau xe: “Mợ chủ, đi đâu vậy, tôi chở cô đi.”

“Tư Mộ Hàn bảo anh tới?” Nguyễn Tri Hạ không lên xe.

“Cậu chủ biết cô không lái xe đến, nên để tôi đến chở cô.”

“Lịch của Tư Mộ Hàn đều xếp tới sang năm, anh là trợ thủ đắc lực của anh ấy, hẳn là cũng bề bộn nhiều việc, tôi tự bắt xe đi là được rồi.”

“Mợ chủ, mời lên xe.”

Thời Dũng khẽ vuốt cằm, cũng không muốn nghe ý tứ trong lười nói của cô.

Nguyễn Tri Hạ đành phải lên xe. Trên đường đi Nguyễn Tri Hạ luôn nghĩ về chuyện lúc trước, cô bây giờ bức thiết muốn tìm người trò chuyện một chút. Nhưng lúc này trên xe chỉ có cô và Thời Dũng, Thời Dũng là người của Tư Mộ Hàn, cô nhất định là không thể cùng Thời Dũng trò chuyện.



“Tuyết thổi phồng? Đây là tên món ăn gì thế?” Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn nhìn không ra đây là cái món gì. ” Tên có chút thú vị đó chứ? Chúng ta gọi một phần thử xem thế nào.”

Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn mức giá gần với con số bốn chữ số bên dưới, và lắc đầu:

“Phí quá.””Không có phí đâu, phí tiền của tớ thôi.”

Thẩm Lệ lại lật trang sau: “Cậu cũng tới gọi món ăn đi! Nhanh đi, gần đây tớ bị người đại diện để ý giữ lắm, cũng không cho tớ ăn đồ ăn ngon, còn nói tớ mập nữa.”

Nguyễn Tri Hạ quan sátThẩm Lệ một chút, thành thật nói: “Hình như là có chút mập.”

“Có tin tớ đánh cậu không đấy?”

Thẩm Lệ ôm menu, làm ra một bộ muốn đánh người.

Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười: “Không có việc gì, cậu ăn đi, dù sao đến lúc đó coi như ăn mập, cậu cũng phải bị quản lý của cậu đuổi theo giảm mập thôi.” Thẩm Lệ cầm lấy đũa gõ gõ cô: “Không có một câu dễ nghe.”

Nguyễn Tri Hạ đem túi xách bỏ qua một bên: “Nhanh lên, gọi đi tớ có chính sự muốn nói nè.”

Mắt Thẩm Lệ sáng lên, cô thích nhất là tham gia vào náo nhiệt.

Cô gọi nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn.

Sau đó liền một mặt hiếu kì hỏi Nguyễn Tri Hạ:”Chính sự gì đấy?”

Nguyễn Tri Hạ đầu tiên là nói một tin tức tương đối không kích thích: “Tư Mộ Hàn cầu hôn với tớ.” ” Ờ.”

Thẩm Lệ nhẹ gật đầu, biểu cảm rất bình thản.