Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1230



“Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, Tri Hạ phải ngủ ở giữa.”

Tư Mộ Hàn không nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Nguyễn Tri Hạ đắp kỹ chăn cho Tư Hạ, sau đó lấy điện thoại xem tin nhắn.

Trước đó Thẩm Lệ có gửi mesenger cho cô, cô không nhìn thấy.

Thẩm Lệ còn gửi tin nhắn giọng nói cho cô.

“Hôm nay thế nào? Tớ nghe nói hai người còn gọi Cố Tri Dân đi ăn cơm chung.”

Nguyễn Tri Hạ biết Thẩm Lệ muốn nói đến chuyện gì.

“Tớ còn có thể thế nào, ký rồi.”

Ngay sau đó, Thẩm Lệ lập tức gửi qua một cái nhãn dán phát tài rồi ôm đùi to.

Nguyễn Tri Hạ tìm thấy một nhãn dán tát bằng tiền gửi lại cho cô ấy.

Lúc này, giọng nói của Tư Mộ Hàn truyền tới từ phòng tắm: “Nguyễn Tri Hạ, anh không mang theo quần áo.”

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói của anh, gửi cho Thẩm Lệ một tin nhắn: “Không nói chuyện nữa, có việc.”

Tốc độ tay của Thẩm Lệ rất nhanh, cũng gửi lại cho cô một tin nhắn: “Cũng đã hơn nửa đêm rồi, có thể bận chuyện gì chứ? Đừng nói là chuyện tạo người nhé?”

Nguyễn Tri Hạ gửi một nhãn dán mỉa mai cho cô ấy, không quan tâm tới cô ấy nữa.

Buông điện thoại ra, Nguyễn Tri Hạ lập tức nhìn thấy quần áo Tư Mộ Hàn đã tự chuẩn bị nhưng lại quên mang vào, đành phải cầm quần áo đi đến gõ cửa phòng tắm.

Két két…..

Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, nhiệt độ ẩm ướt bên trong phả ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ đứng ở cạnh cửa, đưa quần áo vào trong: “Quần áo.”

Cô nâng tay vài giây, vẫn không cảm giác được Tư Mộ Hàn đã lấy quần áo đi, có chút nghi ngờ quay đầu nhìn vào trong phòng tắm.

Nhưng mà, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong phòng tắm, đã cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, bị người kia kéo vào trong phòng tắm.

Cửa phòng tắm ở sau người bị đóng lại, cô bị Tư Mộ Hàn đè lên trên cánh cửa.

Tư Mộ Hàn trần trụi đứng trước mặt cô, một tay ôm lấy thắt lưng của cô, tay còn lại thì đang chống trên cánh cửa.

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, sau đó tức giận: “Tư Mộ Hàn, anh có cần nhàm chán thế không?”

“Chính là vì rất nhàm chán, cho nên muốn làm chút chuyện thú vị đó.” Tư Mộ Hàn bình tĩnh nói.

Nguyễn Tri Hạ nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh, sắc mặt đỏ lên: “Trong đầu của anh cả ngày đều nghĩ cái gì vậy!”

Tư Mộ Hàn biết lắng nghe trả lời: “Nhớ em.”

Sau đó rũ mắt xuống hôn cô.

Anh dọc theo cần cổ nhẵn nhụi trắng như tuyết của cô, hôn tới xương quai xanh, bàn tay đang đặt trên eo cô đột nhiên nhấc cô lên cao, để tầm mắt của cô ngang bằng với anh.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, nóng hôi hổi.

Tóc của Nguyễn Tri Hạ cũng bị hơi nóng thấm ướt, sợi tóc nhuyễn mịn dính chặt trên thái dương.

Bây giờ cô đã không để tóc mái nữa, trên trán cũng chỉ có vài sợi tóc mềm như nhung bị thấm ướt, ướt thành vòng dán chặt lên trên thái dương, làm cả người cô nhìn qua càng thêm mềm mại động lòng người.

Nguyễn Tri Hạ ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, cảm thấy có chút khó thở.

“Tư Mộ Hàn, cả ngày anh đều...... nghĩ...... mấy thứ này...... anh...... ưm.....” Cô còn chưa nói xong câu tiếp theo, đã bị Tư Mộ Hàn đâm sâu vào, làm cho không nói nên lời.

Vốn cô đã nói không thành câu rồi, Tư Mộ Hàn còn cố tình giở trò xấu, bây giờ cô càng không thể nói ra tiếng được nữa.

Nguyễn Tri Hạ nắm chặt nắm tay đánh vào người anh cũng không có tác dụng, ngược lại anh càng hung ác hơn.