Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1468



“Này. Cậu…” Mắt thấy Tần Thủy San muốn đỏ mặt, lúc này Nguyễn Tri Hạ mới không nói nữa.

Nguyễn Tri Hạ đổi đề tài, nghiêm mặt nói: “Cậu hiểu Tô Miên bao nhiêu? Biết cô ta ở đâu không?”

Tần Thủy San do dự một chút nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu muốn trả thù cô ta sao? Cho dù Tư Mộ Hàn ở cùng cô ta, cậu cũng không thể làm chuyện phi pháp nha.”

“Trong đầu cậu toàn nước sao?” Nguyễn Tri Hạ tức giận thở phì phò: “Nhìn tớ giống như muốn tìm cô ta gây phiền toái sao?”

Tần Thủy San không chút do dự gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Cậu không nói, tớ tự mình đi thăm dò.”

Tần Thủy San có chút cạn lời: “Tớ biết. Có điều, cậu đừng chỉ nghĩ tới những việc này, kịch bản cũng phải viết đó.”

Nguyễn Tri Hạ vén tóc bên tai, nói: “Ăn tết trước, toàn bộ giao cho cậu.”

Ánh mắt Tần Thủy San sáng lên: “Tớ đã nói với cậu rồi, bây giờ tớ liền nói cho cậu biết chỗ Tô Miên ở.”

Sau khi biết địa chỉ nhà Tô Miên, Nguyễn Tri Hạ liền về nhà.

Thời gian còn sớm, cô viết kịch bản hai tiếng, đơn giản sửa soạn một hồi, liền tới chỗ Tư Mộ Hàn thăm Tri Hạ.

Đến nhà họ Tư, lại không thể tránh khỏi gặp Tư Cẩm Vân.

Sắc mặt Tư Cẩm Vân còn kém hơn lúc Nguyễn Tri Hạ vừa mới đi.

“Đến thăm Tri Hạ sao?” Tư Cẩm Vân là người tâm tư linh hoạt, Nguyễn Tri Hạ vừa đến, cô ta liền biết mục đích Nguyễn Tri Hạ.

Những chuyện lần trước nói với Tư Cẩm Vân không được vui vẻ, hai người vốn cũng không thật sự nói chuyện, Nguyễn Tri Hạ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”

Lúc Nguyễn Tri Hạ đi lên lầu, cảm thấy Tư Cẩm Vân vẫn luôn nhìn cô.

Đợi lúc cô tới khúc quanh, Tư Cẩm Vân lên tiếng gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ.”

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại nhìn cô ta, ra hiệu có chuyện gì liền nói.

Tư Cẩm Vân dừng một chút mới nói: “Sau khi cô gặp Tri Hạ, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”

Vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Cẩm Vân muốn nói gì với mình.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể mơ hồ đoán được, có thể liên quan đến Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ do dự hai giây, liền gật đầu đáp lại.

Tư Cẩm Vân nở nụ cười với cô, vẻ mặt thoạt nhìn có chút cảm kích.

Nguyễn Tri Hạ ở tòa biệt thự này lâu như vậy, hiểu rất rõ bố cục nơi này, nhắm mắt lại cũng biết phòng Tư Mộ Hàn ở đây, phòng Tri Hạ ở đâu.

Lúc đi ngang qua thư phòng của Tư Mộ Hàn, bước chân Nguyễn Tri Hạ không tự chủ được chậm lại, nhưng không dừng lại, cứ thế đi qua.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa phòng Tri Hạ ra, Tri Hạ đang ngồi ở cái bàn trước mặt vẽ gì đó.

Tri Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hoảng sợ như thỏ con sợ hãi.

Nguyễn Tri Hạ không lập tức đi tới, chỉ dịu dàng nói: “Tri Hạ, là mẹ.”

Tri Hạ nhìn chằm chằm cô một lúc, hoảng sợ ở đáy mắt dần biến mất.

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới đi đến.

“Tri Hạ đang làm gì vậy?” Nguyễn Tri Hạ nhìn bản vẽ trong tay Tri Hạ, phát hiện bé đang vẽ một quả táo, vẻ thật giống.

Nguyễn Tri Hạ nhớ tới trước kia, lúc Tri Hạ chưa xảy ra chuyện, vẽ vời rất tùy ý, đủ loại đường nét, tùy tiện vẽ một vòng.

Nhưng quả táo trước mắt, Tri Hạ vẽ đến có dáng có vẻ.

Thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn bản vẽ, Tri Hạ động tác cực nhỏ đẩy bản vẻ đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

Động tác nhỏ này không tránh được mắt Nguyễn Tri Hạ.