Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1496



Cô viết kịch bản đều không dám viêt như thế.

Mà hiện thực thực tế thường kịch tính hơn rất nhiều.

Nguyễn Tri Hạ mặc dù còn muốn hiểu rõ hơn một chút chuyện của tổ chức X, nhưng đêm nay cô đã hỏi được tương đối nhiều.

Tiêu Thâm nói với cô những chuyện này có thể vì tâm tình đang tương đối tốt, cũng có thể muốn dọa cô một chút để cô sau này không còn dám hỏi về chuyện của tổ chức X nữa.

Sau đó, cô cũng không hỏi thêm thông tin gì từ Tiêu Thâm.

Hai người ăn xong đồ nướng, liền chào tạm biệt.

Nhưng là sau khi hai người chia tay, Nguyễn Tri Hạ phát hiện Tiêu Thâm cũng không có rời đi mà ngược lại lại ở sau lưng cô.

“Anh đi theo tôi làm gì?” Nguyễn Tri Hạ đương nhiên sẽ không coi là Tiêu Thâm sợ cô lại xảy ra chuyển gì nên muốn đưa cô về nhà.

Tiêu Thâm đút tay vào túi áo, đeo khẩu trang và mũ lại, nhìn không khác gì những người bình thường đang đi lại ngoài kia.

Đôi lông mày giật giật, giọng nói dưới lớp khẩu trang nghe không được rõ ràng: “Tôi về nhà!”

Nguyễn Tri Hạ chỉ tay về con đường phía trước: “ Nhà của anh cũng đi hướng này?”

Tiêu Thâm lười trả lời, chân bước vượt qua cô, đi nhanh về phía trước.

Nguyễn Tri Hạ cũng đi sau lưng anh ta, trơ mắt nhìn anh ta tiến vào khu ph, rồi tiến vào tòa nhà nơi cô sống.

Trước cửa thang máy, Tiêu Thâm bước vào, hướng ra ngoài nơi Nguyễn Tri Hạ đang đứng hô lên một tiếng: “Haizzz, cô có đi hay không?”

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh ta một cái, vẫn là nhấc chân đi vào.

Cô liếc nhìn thoáng qua thấy Tiêu Thâm ấn số tầng cần đi lên, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Thật trùng hợp, Tiêu Thâm không chỉ ở cùng một tòa nhà với cô mà còn ở cùng một tầng.

Tiêu Thâm thấy Nguyễn Tri Hạ không ấn số, liền hỏi: “Lầu mấy?”

Nguyễn Tri Hạ không nói chuyện, Tiêu Thâm xùy một tiếng, ngữ khí rất là khinh thường: “Tôi đã gặp qua vô số người phụ nữ, cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?”

Nguyễn Tri Hạ phát hiện ra Tiêu Thâm nếu như không bàn về quá khứ thì tình cách và thói quen của anh ta không khác gì một người bình thường.

“Tôi không có nghĩ như vậy, chẳng qua là cảm thấy rất trùng hợp”. Nguyễn Tri Hạ thu tầm mắt lại, buông thõng ánh mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân.

Sau đó hai người không nói thêm gì nữa.

Cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy, sau đó bước về hai phòng ở hai hướng đối diện nhau.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở trước cửa phòng của mình cố ý mở cửa phòng thật chậm.

Cô mới vừa đem chìa khoá cắm vào ổ thì nghe thấy tiếng phòng bên kia mở cửa cùng đóng cửa.

Tri Hạ chị quay đầu, vừa vặn trông thấy cửa phòng đối diện đóng lại.

Tiêu Thâm thật đúng là ở chỗ này?

Thật chỉ là trùng hợp sao?

Trên đời sẽ có việc trùng hợp như vậy?

Con ngươi Nguyễn Tri Hạ híp lại, trầm tư một lát rồi mở cửa vào phòng.

Tuy nhiên khi cô mới bước chân vào, phòng bên kia lại đột nhiên mở ra.

Tiêu Thâm đứng cạnh cửa, hướng mắt về phía phòng của Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.

“Tôi đã gặp cô ấy, cô ấy có hơi nghi ngờ tôi.”

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, Tiêu Thâm mặt không thay đổi lên tiếng: “Tôi biết.”