Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1640



Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tri Hạ ra khỏi cửa liền gọi điện cho Thời Dũng.

“Cô Hạ.” Sau đó Thời Dũng lại nói thêm một câu: “Cô về rồi?”

Nguyễn Tri Hạ sẽ không gọi điện cho anh ta nhanh như vậy, anh ta đoán là Nguyễn Tri Hạ có thể đã trở về rồi.

“Đúng, tôi về rồi, tôi đang đưa Tư Nguyễn đi nhà trẻ, tôi đang ở trên đường.” Lúc này Nguyễn Tri Hạ đã đi tới bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi xuống.

Thời Dũng chỉ trả lời một câu: “Tôi biết rồi.”

Nguyễn Tri Hạ lái xe tới biết thự của Tư Mộ Hàn, chờ Tư Nguyễn xuống.

Thời Dũng là một người làm việc rất thỏa đáng, nhất định anh ta đã gọi điện cho người giúp việc, hôm nay cô tới đón Tư Nguyễn, cô cũng không cần tiến vào, tránh phải gặp Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ đợi ở cửa một lúc, đã nhìn thấy người giúp việc dắt tay Tư Nguyễn đi ra.

“Hạ Hạ Hạ Hạ.”

Nguyễn Tri Hạ chỉ gọi bé một tiếng, cô bé liền buông tay chạy thật nhanh về phía cô.

Người giúp việc sợ Tư Nguyễn ngã, đi theo sau bé, giọng hốt hoảng: “Cô chủ nhỏ, người chậm một chút.”

Nguyễn Tri Hạ cũng sợ bé ngã, chạy chậm đi lên bế bé.

Tư Nguyễn nhào lên người Nguyễn Tri Hạ, liền gương hai cảnh tay muốn ôm: “Mẹ.”

Nguyễn Tri Hạ bế bé lên, hôn trên mặt bé một cái, nhẹ nhàng cân nhắc một chút, cười nói: “Hạ Hạ bây giờ nặng thật đấy.”

Tư Nguyễn giơ hai ngón tay về phía cô, vẻ mặt thành thật nói: “Con vừa ăn hai chén cháo.”

“Lợi hại vậy?”Nguyễn Tri Hạ ôm Tư Nguyễn vào trong xe, lại cột chắc dây nịt cho bé.

“Vâng.” Tư Nguyễn nặng nề gật đầu.

Mặc dù bé ngồi ở phía sau, nhưng vẫn hay nghẹo đầu lên phía trước xem Nguyễn Tri Hạ lái xe.

Nguyễn Tri Hạ bị bé chọc cười: “Nhà trẻ vui không?”

Tư Nguyễn suy nghĩ một lúc, nói: “Vui hơn ở nhà.”

Nguyễn Tri Hạ lái xe, một đường lắng nghe Tư Nguyễn nói chuyện.

Nhưng bình thường Tư Nguyễn sẽ nói chuyện này một nửa, lại nói sang chuyện kia.

Nguyễn Tri Hạ một tháng không gặp Tư Nguyễn, Tư Nguyễn nói gì, cô cũng nghiêm túc nghe, còn đáp lại bé.

Lúc sắp tới nhà trẻ, Nguyễn Tri Hạ, liền phát hiện có một chiếc xe vẫn luôn đi phía sau cô.

Nguyễn Tri Hạ trong lòng căng thẳng, không kiềm chế được tăng tốc độ xe.

Vào lúc này, nhà trẻ vừa mở cửa, có rất nhiều người lớn đem trẻ tới, rât đông người.

Những người đó cho dù gan lớn hơn nữa, coi như có mưu đồ muốn gây rối, cũng sẽ không dám ra tay ở nhà trẻ.

Nguyễn Tri Hạ vừa mới dừng xe, điện thoại di động liền vang lên.

Tư Nguyễn nghe chuông điện thoại di động, nghiêng đầu tò mò hỏi cô: “Mẹ, ai gọi tới kìa?”

Nguyễn Tri Hạ nhìn màn hình điện thoại mới nói: “Là chú Thời Dũng.”

“Trợ Lý Thời.”Nguyễn Tri Hạ nghe điện thoại, lại nhìn kính chiếu hậu một cái.

Cô phát hiện, chiếc xe đi theo xe cô cũng đã dừng lại.

Trong điện thoại di động truyện tới âm thanh của Thời Dũng: “Cậu chủ để cho tôi sắp xếp vệ sĩ cho Hạ Hạ Hạ Hạ, bọn họ mỗi buổi sáng sớm đều lái xe tới nha trẻ trông chừng.”

“Tôi nhìn thấy, hóa ra như vậy, tôi còn tưởng là,…”Nguyễn Tri Hạ thở dài: “Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ liền đưa Tư Nguyễn vào.

Tư Nguyễn muốn ở nhà trẻ cà ngày, Nguyễn Tri Hạ lại muốn tới buổi chiều, tới đón bé.