“Bị thương nhẹ? Cậu tự nhìn xem đi, sâu thêm một chút nữa thì đã để lại sẹo rồi!”Thẩm Lệ hơi tức giận, nắm ngón tay Nguyễn Tri Hạ lên cho cô nhìn xem vết thương.
“Ssh…” Động tác mạnh như vậy, khiến cô cảm thấy vết thương rất đau.
Thẩm Lệ trừng cô một chút, không vui nắm ngón tay của cô đưa tới vói nước rửa tay.
Sau khi rửa sạch máu trên ngón tay, cô đang định hỏi Nguyễn Tri Hạ có thuốc sát trùng không, thì nghe Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Cậu nghe ai nói?”
Đầu tiên là Thẩm Lệ phản ứng không kịp, rõ ràng là Nguyễn Tri Hạ đang hỏi về chuyện Tư Mộ Hàn kết hôn với Tô Miên, không nhịn được trợn mắt hỏi lại cô: “Tay đã như vậy rồi, còn có tâm tư đi lo chuyện người khác.”
Mặc dù ngoài mặt hung hăng, nhưng cô vẫn nói cho Nguyễn Tri Hạ biết: “Là Cố Tri Dân nói.”
Lại là Cố Tri Dân nói….
“Nếu như là Cố Tri Dân nói, chuyện kia có thể là thật.” Nguyễn Tri Hạ rũ mắt, lẩm bẩm.
Thẩm Lệ thấy bộ dạng mất hồn mất vía kia của cô, hận rèn sắt không thành thép, nhéo lên vết thương: “Đầu tiên nói cho mình biết cậu có băng dán cá nhân không?”