Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1644



Đúng lúc món ăn bọn họ gọi cũng mang lên, họ vừa ăn vừa nói chuyện.

“Tin tức Tư Mộ Hàn muốn kết hôn có chính xác không?” Nguyễn Tri Hạ hỏi.

Thẩm Lệ suy nghĩ một chút nói: “Mình cũng chỉ nghe anh ta nói qua, thông tin chắc chắn là chính xác, chỉ là không biết thời gian.”

Nguyễn Tri Hạ suy tư một lát, đưa ra kết luận: “Nói như vậy, có lẽ còn sớm, sẽ không phải là sắp tới. Nếu quả thật là hôn lễ đã chuẩn bị xong, nhất định sẽ có tin tức.

….

Lúc chạng vạng tối, Nguyễn Tri Hạ lái xe tới nhà trẻ đón Tư Nguyễn.

Ở cửa nhà trẻ, cô gặp Thời Dũng.

Thời Dũng khẽ vuốt cằm, vẫn hết sức cung kính: “Cô Hạ.”

Nguyễn Tri Hạ lễ phép gật đầu một cái, nói: “Mấy ngày nay tôi ở nhà, tôi muốn đưa Tư Nguyễn tới chỗ tôi mấy ngày, phiền anh nói cho Tư Mộ Hàn một tiếng.”

“Được” Thời Dũng giống như cũng không bất ngờ gì.

“Xin lỗi, không nói trước với anh, khiến anh phải đi một chuyến.” Thật ra Nguyễn Tri Hạ sợ nói trước với Thời Dũng, anh sẽ nói với Tư Mộ Hàn, đến lúc đó cô phải gặp trực tiếp Tư Mộ Hàn.

Cô bây giờ cố hết sức tránh tiếp xúc với Tư Mộ Hàn.

Bởi vì, cô muốn tranh thủ năng lượng, để tới lúc tranh đoạt quyền nuôi dưỡng, cô còn một trận chiến khó khăn muốn đánh.

Ngược lại Thời Dũng cũng không hề tức giận: “Không sao, đây là trách nhiệm của tôi. Nếu cô Hạ đón Hạ Hạ, vậy tôi đi trước.”

Sau khi Nguyễn Tri Hạ nhìn Thời Dũng đi xa, lại tiếp tục chờ Tư Nguyễn ở cửa nhà trẻ.

Tư Nguyễn vừa thấy cô, thì vô cùng vui mừng, chạy tới phía cô.

Bé chạy tới ôm chân Nguyễn Tri Hạ, ngẩng đầu nháy mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ cười: “Con vừa đang suy nghĩ, mẹ có tới đón con không.”

Nguyễn Tri Hạ nhéo mũi bé, bế bé lên: “Buổi sáng không phải mẹ đã nói rồi sao? Chờ con học xong, mẹ sẽ tới đón.”

Tư Nguyễn nghiêm túc nói: “Nhưng lỡ đâu mẹ bận việc thì sao? Mẹ đi công tác sẽ không tới đón con được.”

Trong lúc nhất thời Nguyễn Tri Hạ không biết nói câu gì cho phải.

Mỗi lần cô không có thời gian đi xem Tư Nguyễn, đều là do cô đi công tác, bé đều nhớ hết.

Nguyễn Tri Hạ để Tư Nguyễn xuống, cô đứng bên cạnh bé, tầm mắt hai người ngang hàng, chậm chạp nói rõ ràng: “Mẹ nói tới đón con, nhất định sẽ tới đón con. Từu khi xảy ra chuyện nghiêm trọng, nếu không mẹ sẽ không thất hứa, nhớ chứ?”

“Nhớ.” Tư Nguyễn nghiêm túc gật đầu.

Sau khi về đến nhà, Nguyễn Tri Hạ đi nấu cơm ngay.

Tư Nguyễn dời băng ghế nhỏ tới phòng bếp, đặt bên cạnh cái bàn lưu ly, đứng ở trên ghế, bám lấy bàn, cũng phải giúp cô nấu ăn.

Lúc này, bé nhìn thấy băng dán cá nhân trên tay Nguyễn Tri Hạ.

Tư Nguyễn nghiêng nửa người qua, cầm tay cô: “Mẹ bị thương rồi!.”

“Không có gì đâu.” Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy bé ngạc nhiên, không nhịn được cười.

“Có đau không ạ?” Tư Nguyễn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh tràn ngập lo lắng.

Thấy vậy trong lòng Nguyễn Tri Hạ đều mềm xuống, cô cúi đầu hôn lên gương mặt của Tư Nguyễn: “Không sao, không đau chút nào hết.”

“Mẹ chờ con một chút.” Tư Nguyễn nhảy từ trên băng ghế xuống, “thịch thịch thịch” chạy ra ngoài.

“Con đi làm gì vậy?” Nguyễn Tri Hạ cất giọng hỏi bé.

Tư Nguyễn không trả lời cô, chỉ nghe trong phòng khách vang lên tiếng lục lọi, Nguyễn Tri Hạ muốn đi ra xem có chuyện gì, Tư Nguyễn đã cầm hộp giấy mini màu hồng chạy vào.