Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1679



Cô đang đợi Tư Mộ Hàn trả lời, cả người đều rất hồi hộp.

Tư Mộ Hàn sẽ trả lời cô như thế nào? Vẫn là lời giải thích giống như trước đó ư?

Bọn họ sống cùng nhau lâu như vậy, Tư Mộ Hàn đối với bất kỳ thói quen nhỏ nào của Nguyễn Tri Hạ đều hiểu rõ vô cùng.

Tay của anh đang đặt trên bàn làm việc thu về, đặt lên trên đùi dưới bàn làm việc, ở nơi Tri Hạ không nhìn thấy, hai tay của anh cũng nắm chặt.

Sau đó, anh không nhanh không chậm lên tiếng: “Anh và Tô Miên đều là hai bên tình nguyện, đương nhiên sẽ kết hôn. Còn về quyền nuôi nấng Tư Nguyễn...”

Nói tới chỗ này, anh khẽ dừng lại, cười lạnh một tiếng: “Con bé là con gái của Tư Mộ Hàn anh, anh đương nhiên có quyền nuôi nấng con bé.”

“Chẳng lẽ anh không biết là Tô Miên không thích Hạ Hạ sao? Nếu như anh thật sự yêu Tô Miên, anh hãy nghĩ cho cô ta đi, cô ta cũng không hy vọng Tư Nguyễn ở bên anh đâu! Anh để cho em nuôi Tư Nguyễn, chuyện này đối với anh hay với Tô Miên… Đối với mọi người chúng ta đều tốt!”

Chuyện đã phát triển đến bước này, Nguyễn Tri Hạ đã đem tình cảm cá nhân hoàn toàn đặt sang một bên, cô chỉ muốn được ở bên Tư Nguyễn.

Cô cho rằng, đối với Tư Mộ Hàn lúc này, phân tích của cô rất đúng đắn, đủ lý trí, cũng đầy đủ lí do để Tư Mộ Hàn có thể đồng ý.

Nếu như Tư Mộ Hàn có thể nghe vào lời giải thích của cô, như vậy bọn họ không cần phải gặp mặt nhau ở trên toà án, đây là giả thiết tốt nhất.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.

“Đối với mọi người chúng ta đều tốt?” Giọng điệu Tư Mộ Hàn có chút âm trầm, nhẹ nhếch khóe môi, dáng vẻ thoạt nhìn có chút dọa người.

Đối mặt với một Tư Mộ Hàn như vậy, Nguyễn Tri Hạ có chút sợ sệt.

Trong lúc Nguyễn Tri Hạ thấp thỏm không ngớt, Tư Mộ Hàn đột nhiên đứng dậy, hai tay chống ở trước bàn làm việc, nghiêng thân về phía trước, bình tĩnh nhìn Nguyễn Tri Hạ.

Đôi mắt đen của anh vẫn thâm thúy trước sau như một, thâm sâu không thấy đáy, thâm trầm đến không nhìn ra một chút sắc thái nào khác.

Đôi mắt Tư Mộ Hàn chăm chú nhìn cô, anh nhíu mày, giọng nói trào phúng: “Nguyễn Tri Hạ, em thật đúng là một người phụ nữ hào phóng. Nhanh như vậy liền có thể giống như một kẻ ngoài cuộc, đứng ở đó mà thay anh và người phụ nữ mới của anh suy tính, anh có nên nói cảm ơn em hay không?”

Nguyễn Tri Hạ có ngốc cũng nghe được trong giọng nói của anh có sự trào phúng.

“Nếu không thì sao? Anh muốn thế nào? Lẽ nào anh muốn em phải khóc sướt mướt ở trước mặt của anh, cầu xin anh đem quyền nuôi nấng Tư Nguyễn nhường lại cho mình?”

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ kiên định, không thấy chút mềm yếu nào: “Nằm mơ đi! Em nhất định sẽ giành được quyền nuôi nấng Hạ Hạ.”

Tư Mộ Hàn khẽ rũ mắt nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười mà cô xem không hiểu.

Người phụ nữ của anh, chính là phải giống như vậy, mặc kệ là lúc nào cũng không được chịu thua, dù cho là ở trước mặt của anh cũng vậy.

Nếu như vậy, anh cũng có thể yên tâm...

Tư Mộ Hàn thu lại ánh mắt, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, xoay người: “Đã như vậy, em đi đi. Chúng ta gặp nhau ở trên toà.”

“Được!” Nguyễn Tri Hạ cắn môi, từ trong cổ họng nặng nề nói ra cái chữ này, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Cô cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi ra cửa phòng làm việc.

Mãi đến tận nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên “Ầm” một cái, Tư Mộ Hàn mới quay đầu lại, một tay chống ở trên bàn làm việc, giữ tư thế nghiêng người, nhìn về khoảng không vô định, một lúc lâu cũng không động đậy.

...

Mãi đến tận đi Nguyễn Tri Hạ ra khỏi cửa lớn của biệt thự Tư Mộ Hàn, cô cũng không quay đầu lại.

Cô lên xe, vừa khởi động ô tô, vừa gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Nam.

Dường như Tạ Ngọc Nam đã đoán được từ sớm cô sẽ gọi điện thoại cho anh ta, nhận điện thoại rất nhanh chóng.

Nguyễn Tri Hạ không chờ anh ta lên tiếng, trực tiếp nói: “Tạ Ngọc Nam, tôi quyết định khởi tố.”