Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1682



Tư Mộ Hàn vốn có ý tốt, nhưng ý tốt của anh ấy cần dành cho ai, muốn dành cho ai, lại không phải việc mà Nguyễn Tri Hạ quyết định được.”

Cô đã từng oán trách anh, cũng cảm thấy Tư Mộ Hàn làm vậy là quá đáng.

Nhưng mà, cô đã là người trưởng thành trải qua nhiều chuyện, trong những năm này trải qua nhiều lần vấp ngã đã hiểu ra nhiều chuyện.

Tư Mộ Hàn không còn yêu cô, sao có thể cái gì cũng hiểu cô được.

Thời Dũng nhìn người đoán ý đã bao nhiêu năm, nghe Nguyễn Tri Hạ nói như vậy, trái lại nhẹ chau mày.

Thời Dũng biết Tư Mộ Hàn là người không biểu lộ nhiều cảm xúc ra bên ngoài, tính tình bướng bỉnh không dễ bị ai thuyết phục. Nhưng mà, lúc anh đã thật sự nhẫn tâm, thì sẽ không nương tay chút nào.

Trước đó, Thời Dũng cũng cảm thấy Tư Mộ Hàn thay lòng đổi dạ nhanh đến mức khó hiểu.

Nhưng sau khi biết được mục đích của Tư Mộ Hàn, anh mới biết, rốt cuộc Tư Mộ Hàn phải gánh vác trách nhiệm gì.

Tư Mộ Hàn nhất định đã suy xét và cân nhắc rất lâu, cuối cùng chọn con đường làm tổn thương đến Nguyễn Tri Hạ, cũng khiến anh càng đau khổ hơn để giải quyết.

Nhưng chỉ cần có một ít cách khác, Tư Mộ Hàn cũng sẽ không làm tổn thương Nguyễn Tri Hạ.

Thời Dũng lớn tuổi hơn Tư Mộ Hàn, chuyện khó khăn nhất trong đời anh, có lẽ chính là gia cảnh nhà khó khăn, để anh cảm thấy khổ sở. Thực ra, phàm là khó khăn có thể vượt qua bằng chính mình, đều không tính là quá khổ.

Mà khi còn trẻ, Tư Mộ Hàn đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh ngộ của mẹ bị bố và chị ruột vứt bỏ trên phương diện tình cảm. Sau đó, anh cuối cùng mới gặp được một người yêu nhưng bởi vì vụ bê bối của gia tộc đã làm liên lụy tới cô gái mình yêu mến và đứa con vừa mới ra đời, mọi chuyện cứ nối đuôi nhau tới làm cho anh không được bình yên.

“Trợ lý đặc biệt Thời?” Nguyễn Tri Hạ thấy Thời Dũng mãi không mở miệng nên không khỏi lên tiếng gọi anh ta.

Thời Dũng hoàn hồn, nói: “Cô Hạ, cô tin tưởng vào ánh mắt của mình sao?”

“Vì sao Trợ lý đặc biệt Thời lại hỏi như vậy?” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Thời Dũng hôm nay có hơi khác thường. Thời Dũng bình thường ít nói, anh ta chủ động nói chuyện với cô, còn nói những lời kỳ lại như vậy lại càng kỳ lạ hơn.

“Cô Hạ là một người rất kiên định lại có chủ kiến, tôi nghĩ cô chắc hẳn rất tin tưởng vào ánh mắt của mình.” Thời Dũng thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn còn mờ mịt thì có kích động muốn nói ra sự thật cho cô biết.

Nhưng nếu như bây giờ anh nói tất cả cho Nguyễn Tri Hạ biết, tất cả những gì Tư Mộ Hàn làm đều sẽ uổng phí.

“Không có việc gì.” Thời Dũng cười nhạt nhẽo nói: “Tôi chỉ muốn nói cho cô Hạ biết, không quan tâm là lúc nào cũng phải kiên trì với suy nghĩ của mình, tin tưởng vào cảm giác của mình.”

Anh nói xong liền khẽ gật đầu với Nguyễn Tri Hạ, sau đó xoay người lên xe rời đi.

Nguyễn Tri Hạ đứng tại chỗ, nhíu mày nhớ lại những lời Thời Dũng đã nói.

Thời Dũng có ý gì chứ?

Thời Dũng bình thường không mấy khi nhiều chuyện, anh nói với cô những lời này là có liên quan đến Tư Mộ Hàn sao?

Nhưng đến cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ ra được cái gì.

Thời Dũng đã đi, nếu như anh ta có chút ý định nói rõ với Nguyễn Tri Hạ, thì anh ta nhất định sẽ nói với cô.

Nếu anh ta chỉ muốn nói những điều này, thì cho dù Nguyễn Tri Hạ có hỏi thêm, anh ta cũng sẽ không nói cho cô.

Nói đi cũng phải nói lại, những người bên cạnh Tư Mộ Hàn, ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng từ tính cách của anh.

Nguyễn Tri Hạ lên xe, gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Nam, liền lái xe đến chỗ hẹn với Tạ Ngọc Nam.

Khi cô đến nơi, Tạ Ngọc Nam đã đến rồi.

Vụ kiện với Tư Mộ Hàn, Tạ Ngọc Nam rất tích cực, giống như một luật sư bình thường tiếp nhận vụ án dốc toàn lực, đều này đủ để thấy Tạ Ngọc Nam có bao nhiêu hi vọng muốn giành chiến thắng.

Nói trực tiếp một chút, Tạ Ngọc Nam cũng không phải muốn thắng vụ kiện này, mà anh muốn thắng Tư Mộ Hàn.

“Văn kiện khởi tố vụ án tôi đã giúp cô làm xong rồi, cô xem một chút. Nếu không còn vấn đề gì có thể giao cho bên pháp viện rồi.” Tạ Ngọc Nam nói, đẩy tâp tài liệu đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ.