Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1711



Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ khẽ thay đổi, giọng nói hơi trầm xuống: “Cậu nói nhăng nói cuội gì đó. Bị thương có gì hay đâu, ngày thường nếu cậu muốn uống canh thì gọi điện thoại cho tớ bảo tớ nấu cho cậu một nồi canh là được rồi.”

Thẩm Lệ khuấy cái muỗng, hơi kinh ngạc nói: “Ai ôi, tớ nói chơi thôi mà sao cậu lại nhăn mặt tức giận đến thế?”

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi buồn bực, cụp mắt xuống cố gắng để cho giọng nói của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng: “Cậu thừa dịp canh còn nóng uống hết trước đi.”

Thẩm Lệ rất nể mặt Nguyễn Tri Hạ đã mang cơm canh đến nên ăn hết. Sau khi ăn xong còn vỗ bụng nằm trên giường xoa bụng: “Tớ bắt đầu hơi thích cảm giác nằm viện rồi đấy.”

Nguyễn Tri Hạ liếc cô ấy, cô ấy lập tức nhếch miệng cười trừ với cô.

“Cố gắng dưỡng bệnh, ngày mai tớ lại đến.” Trước khi đi Nguyễn Tri Hạ không yên lòng căn dặn Thẩm Lệ, sau đó mới mang theo hộp cơm rời đi.

Cô mở khóa xe, mở cửa sau để túi xách vào chỗ ngồi phía sau, lúc cô mở cửa xe trước lần nữa thì hơi dừng lại một lúc mới ngồi vào trong.

Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ biểu cảm ngồi trong xe, ngồi một lúc lâu cô cũng không khởi động xe.

Thẩm Lệ bị thương, Cố Tri Dân nổi nóng, sao cô lại không tức giận được chứ?

Từ nhỏ Nguyễn Tri Hạ đã thiếu thốn tình thân. Lúc đi học bởi vì vẫn luôn đóng vai xấu nên lúc đi thi cô lại cố ý thi rất tệ, vì vậy luôn bị người khác bài xích. Mãi đến khi cô gặp Thẩm Lệ, cô mới có được một người bạn đối xử thật lòng với mình.

Thẩm Lệ đại khái vẫn không biết, năm đó Nguyễn Tri Hạ cứu cô ấy cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời nhưng Thẩm Lệ lại ghi nhớ rất nhiều năm.

Năm đó đảo nhỏ xảy ra vụ nổ, cô được Lưu Chiến Hằng cứu đi, bị sống thực vật ba năm, cũng là Thẩm Lệ đã tốn sạch tiền để dành của cô ấy đi tìm cô khắp nơi.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thẩm Lệ đối với cô còn quan trọng hơn Tư Mộ Hàn.

Nhưng Tô Miên lại một mực muốn ra tay với Thẩm Lệ.

Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ càng lúc càng lạnh lẽo, cánh tay nắm vô lăng của cô từ từ siết chặt, đây đều là Tô Miên tự tìm.

Tô Miên muốn làm gì cô cũng được, nhưng Tô Miện lại một mực ra tay với Thẩm Lệ.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng của mình một lúc, sau đó mới chậm rãi khởi động xe lái trở về.

Sau khi về đến nhà, thời gian vẫn còn sớm vừa đúng chín giờ.

Nguyễn Tri Hạ tìm khẩu trang và mũ lưỡi trai, lại thay một bộ đồ thể thao màu đen không gây chú ý. Sau khi trang bị đầy đủ thì ra cửa.

Nhưng khi cô vừa ra khỏi cửa thì thấy cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Trong tay Tề Thành cầm theo túi nilong màu đen, hẳn là anh muốn đi xuống lầu đổ rác.

Anh nhìn dáng vẻ võ trang đầy đủ của Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô đây là muốn làm gì vậy?”

Tề Thành rất nhạy cảm, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tề Thành đại khái đoán được cô muốn làm gì.

Nhưng anh chỉ nhìn ra chứ không vạch trần, Nguyễn Tri Hạ cố gắng đè cổ họng, giọng nói ồm ồm: “Tôi bị cảm, muốn ra ngoài đi dạo một lát.”

Tề Thành gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Hai người cùng nhau vào thang máy.

Lúc thang máy xuống lầu một, hai tay của Nguyễn Tri Hạ đút vào túi quần, từ từ bước ra ngoài, giống như cô đúng là muốn đi dạo.

Sau khi Tề Thành vứt rác vào thùng rác, anh nhìn theo hướng đi của Nguyễn Tri Hạ, sau đó đi theo cô.

Nguyễn Tri Hạ nhận ra được Tề Thành đi theo mình, cô quay đầu lại hỏi anh: “Anh cũng muốn đi dạo sao?”

Tề Thành gật đầu: “Ừm.”

Nguyễn Tri Hạ khẽ cau mày, cô cảm thấy Tề Thành là cố ý.

Cô đi hai vòng trong tiểu khu, Tề Thành vẫn đi theo cô.